Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 47 : Không đồng ý!

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Chú Lý sáng sớm dậy làm đồ ăn, nhìn thấy tủ lạnh ở trong phòng bếp thế nhưng không đóng, thế nên vội vàng trái phải kiểm tra một lượt, sau đó phát hiện cửa sổ vẫn kín mít, cũng không có dấu vết bị đột nhập.



Mà nếu có người đột nhập, trong tủ lạnh hẳn là cũng không có gì để trộm đi?



Chẳng lẽ chính mình tối qua quên đóng?



Nghĩ vậy, chú Lý đã bị ý tưởng này doạ tới rồi, thật sự là một chút ấn tượng đều không có, lẽ nào vừa mới 60 đã bị mắc bệnh đãng trí?



Chờ Thẩm Du xuống lầu, chú Lý vội vàng đem việc này nói với cô "Chú cảm thấy sắp tới phải chuẩn bị một cuốn sổ, đem chuyện quan trọng mỗi ngày viết vào. À, còn có món ăn mà cháu với tiên sinh thích nữa."



Thẩm Du nghe xong, vừa buồn cười lại cảm động, vội vàng giải thích "Tủ lạnh là do anh cháu mở, có lẽ sau đó lại đi lên lầu nên quên đóng."



Chú Lý tỏ vẻ nghi hoặc "Sao tiểu thư biết?"



"Cháu..."



Chú Lý vừa hỏi vậy, trong đầu Thẩm Du tự nhiên liền hiện lên nụ hôn không thể hiểu được của Thẩm Tiêu tối hôm qua.



Tuy rằng chỉ là hôn má, nhưng hai người trưởng thành ở trong trường hợp như vậy mà hôn cũng rất kỳ quái có được không!



Lúc đấy toàn thân da gà đều phải nổi lên, nhưng cô lại sợ hắn giận dỗi, nhanh nhanh rót nước uống xong liền bỏ chạy.



Đêm qua Thẩm Tiêu ăn mặc thiếu vải như vậy, lại còn uống say, cảm giác thật sự thực khủng bố.



Hiện tại ngẫm nghĩ một chút, cô cảm thấy Thẩm Tiêu gần đây phi thường kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, lại còn luôn nói chút lời không hiểu được.



Lúc trước lại còn cường điệu cái gì công khai cái gì yêu thầm, làm cho Hứa Kỳ kêu cô là dì nữa chứ, quả thực không thể lý giải. Báo hại Hứa Kỳ vừa nhìn thấy cô liền lúng túng.



Thẩm Du đã đáp ứng tham gia vở nhạc kịch, ngày tháng về sau còn phải tiếp xúc với Hứa Kỳ rất nhiều, hai người vẫn luôn xấu hổ như vậy càng không phải là chuyện gì tốt.



Dạo trước mỗi lần Thẩm Tiêu phát bệnh đều là nhanh đến nhanh đi, nhưng lần này có vẻ còn muốn duy trì một thời gian dài, cũng không biết tới khi nào mới hết.



"Tối hôm qua xuống uống nước gặp được, nhưng sau đó cháu liền về phòng rồi, anh cháu lên sau, có lẽ quên đóng tủ lạnh." Thẩm Du giải thích.



Chú Lý thắc mắc "Tiên sinh mở tủ lạnh làm cái gì? Tìm đồ ăn sao? Vì sao không gọi chú dậy?"



"Hôm qua anh cháu có vẻ uống hơi nhiều, nói năng đều không rõ ràng, chắc đi tìm nước uống."



"Trời lạnh lại còn uống nước đá, cũng không biết sợ tiêu chảy." Chú Lý nhịn không được ca cẩm vài câu.



Hai người cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, tiết kiệm được không ít thời gian. Thẩm Du chủ yếu dựa trên sở thích mà làm, chú Lý ngược lại rất chú trọng cân bằng dinh dưỡng.



Chờ sau khi toàn bộ thức ăn được dọn lên rồi, Thẩm Tiêu ngày thường luôn canh đúng giờ thế nhưng hôm nay vẫn chưa thấy xuống.



Chú Lý không chịu ngồi yên, lau lau tay mà nói "Chú lên nhìn thử xem."



Thẩm Du lát nữa còn phải bắt kịp xe bus, vì vậy cũng liền không đợi, tự mình dùng bữa sáng trước.



***



Thẩm Tiêu ngủ một giấc dậy chỉ cảm thấy cả người vô lực, tay chân bủn rủn, đầu đau đến sắp nổ tung.



Cảm giác không phải là uống say, ngược lại giống như bị đánh cho mấy trận.



Cả người y như đi mượn.



Lúc trước Thẩm Tiêu không phải chưa từng uống say, nhưng hắn mỗi lần về nhà đều thần trí không rõ. Tối hôm qua ngược lại uống không quá nhiều, cho nên lúc về cũng là vẫn còn thanh tỉnh.



Thẩm Tiêu nhớ rõ, chính mình ở phòng bếp gặp được Thầm Du, hai người còn nghiêm túc mà thảo luận một chút về cơ bụng.



Kỳ quái, hắn lúc ấy vì cái gì muốn cùng tiểu hài tử bàn chuyện cơ bụng? Giống như sau đó hắn còn dùng tay sờ soạng một phen?



Kia không phải là đã vô tình phát nhầm tín hiệu rồi đi?



Biết rõ Thẩm Du yêu thầm mình mà hắn lại còn làm ra động tác thân mật như vậy, thậm chí cuối cùng còn hôn tiểu hài tử một cái!



Hắn lúc ấy là làm sao vậy? Trúng tà?



Thẩm Tiêu ôm đầu, ở trên giường lăn tới lăn lui hai vòng, trong lòng trộm nghĩ, tối hôm qua tiểu hài tử có khi nào hưng phấn đến mức mất ngủ cả đêm? Có thể hay không cho rằng hắn cũng có chút ý tứ?


Cuối cùng, Thẩm Tiêu có điểm hận sắt không rèn thành thép mà nói "Em chính là luôn túng như vậy."



Thẩm Du:.......



Người này rốt cuộc có bệnh gì? Bọn họ không phải đang thảo luận vấn đề yêu thầm hay sao? Làm gì tự nhiên mắng lây sang cô? Cô đã làm sai cái gì?



Thẩm Du trong lòng hơi bực, không muốn để ý đến hắn.



Vì vậy cho nên cô không thèm đáp lời, đem nửa chén cháo còn lại một hơi nhét đầy vào miệng Thẩm Tiêu sau đó đứng dậy, tiêu sái rời đi.



***



Kết quả là, Thẩm Tiêu sau khi ăn xong bữa đó lại bắt đầu sốt cao.



Hơn nữa lần này thế tới rào rạt, đem người sốt đến mơ hồ.



Thẩm Du bị doạ chết khiếp, bận trước bận sau, một hồi đút nước một hồi lại lau mồ hôi. Cuối cùng cô còn dứt khoát bưng tới một chậu nước ấm, giúp Thẩm Tiêu lau người hạ sốt.



Chú Lý nhìn Thẩm Du mồ hôi đầy đầu, bèn định chạy vào tiếp tay nhưng lại bị cô cự tuyệt "Bác sĩ khi nào mới đến?"



"Chắc cũng sắp rồi."



Thẩm Tiêu loáng thoáng nghe được hai người đứng ở bên cạnh nói chuyện, bởi vì bọn họ cố tình hạ thấp thanh âm, cho nên cụ thể là nói cái gì hắn lại không rõ.



Đầu thật sự quá đau, Thẩm Tiêu muốn mở to hai mắt nhưng trên mí lại giống như treo ngàn cân tạ, hé được một chút đã là hết mức.



Lúc này, Thẩm Du lại đem khăn tay thấm ướt, vắt hơi khô, sau đó khom lưng, ôn nhu giúp Thẩm Tiêu lau cổ lau lưng.



"Anh, khó chịu lắm không? Bác sĩ sắp tới rồi, cố nhịn một chút."



Nói xong Thẩm Du lại duỗi tay đi sờ sờ trán, lòng bàn tay mát lạnh làm Thẩm Tiêu cảm giác thực thoải mái.



Sốt đến mơ màng hồ đồ, hắn bỗng nhiên nghĩ, tiểu hài tử yêu thầm hắn cũng chưa chắc là chuyện xấu. Chỉ cần vẫn luôn thích hắn, vậy liền không bị người khác lừa đi, sẽ có thể vẫn luôn ở lại để hắn nuôi dưỡng cả đời.



Thẩm Tiêu vốn dĩ cũng không muốn tìm nữ nhân bên ngoài để yêu đương, vẫn luôn như vậy mà cưng chiều tiểu hài tử, hình như cũng rất không tồi.



Nghĩ xong, hắn lại nâng lên cánh tay, một phen ôm lấy cổ Thẩm Du, mơ hồ mà nói "Tiểu hài tử, chúng ta cứ như vậy cả đời đi."



Thẩm Du dừng lại động tác, cân nhắc câu nói không thể hiểu được này của Thẩm Tiêu, cái gì kêu "cứ như vậy" đi, bọn họ không phải vẫn luôn "cứ như vậy" sao?



"Anh, mê sảng rồi sao? Khó chịu quá thì đừng nói nữa, an tĩnh nghỉ ngơi một lát đi."



Thẩm Tiêu trong lòng không phục, nhưng cũng là thật sự không còn sức lực để phản bác. Sau đó hắn liền nghĩ, thôi, mấy câu quan trọng như vậy vẫn là để lúc khoẻ lại rồi nói.



Kết quả không lâu sau Thẩm Tiêu thực sự ngủ rồi.



Lần nữa tỉnh lại, ở mép giường của hắn đã có thêm một người đàn ông.



Đây vốn là bác sĩ gia đình của bọn họ, chỉ do Thẩm Tiêu ngày thường thân thể cường tráng, cho nên vị bác sĩ này cũng không có chỗ để dùng.



Bác sĩ chẩn đoán xong liền quyết định tiêm cho Thẩm Tiêu một mũi hạ sốt, sợ lại tiếp tục sốt cao như vậy sẽ chuyển thành viêm phổi.



Thẩm Tiêu rõ ràng choáng váng, nhưng đối với hai chữ "chích thuốc" này vô cùng mẫn cảm, hắn vừa nghe được liền theo bản năng bắt đầu giãy giụa.



"Tránh ra, tôi không cần chích."



Thẩm Du thấy hắn lại bắt đầu tùy hứng, nháy mắt cũng nổi giận, vì thế bá khí trắc lậu mà chỉ huy "Chú Lý, lát nữa hai chúng ta đè anh cháu lại, bác sĩ, ngài cứ việc chích."



Bác sĩ vội vàng gật đầu.



Vì thế cho nên ba người đồng tâm hiệp lực, chú Lý đè chân, Thẩm Du gắt gao ôm lấy đầu Thẩm Tiêu, không cho hắn vùng dậy mà cũng không cho hắn nhìn.



Chích một muỗi thuốc lại y như hiện trường án mạng.



Đương lúc hàn quang kim tiêm vừa loé, bị bác sĩ dứt khoát cắm vào bên mông, Thẩm Tiêu nhịn không được liền dùng hết sức mà tru lên một tiếng.



Sau đó hắn nằm ở trong lồng ngực Thẩm Du, tức muốn hộc máu mà la lên "Thẩm Du! Có ai yêu thầm mà giống như em vậy không? Chết tiệt! Anh không đồng ý!!!"



Thẩm Du:???