Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 49 : Nháo đủ hay chưa?

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Vở nhạc kịch của Hứa Kỳ đã bắt đầu vào thời gian tập luyện.



Lúc trước Thẩm Du chỉ nghe giới thiệu sơ qua, còn ngây thơ cho rằng nhân vật của mình chỉ là vai phụ, suy xét hai ngày liền đáp ứng rồi.



Kết quả thời điểm bắt được kịch bản mới phát hiện mình là nữ chính.



Có loại cảm giác đã bị mắc mưu.



Hỏi Hứa Kỳ, hắn ngượng ngùng mà thành thật nói "Ban đầu vì sợ không đồng ý cho nên mới không nói thật, nhưng nhân vật này thật sự rất thích hợp với em, trước đừng vội cự tuyệt, xem qua kịch bản rồi lại quyết định. Được không?"



Bên ngoài tuy rằng đồn đãi Hứa Kỳ cao lãnh khó gần, nhưng đối với người thân quen kỳ thực hắn vô cùng ôn hoà, nói năng nhỏ nhẹ, tài ăn nói rất khéo léo, nói chung có thể dễ dàng thuyết phục người khác.



Đạo diễn mà có kiểu tính cách này, diễn viên hẳn đều sẽ thích.



Thẩm Du sau khi cân nhắc kĩ lưỡng kịch bản xong cũng không từ chối nữa.



Nhân vật chính là con nhà nghèo, từ nhỏ ở cạnh trường dạy múa học lỏm, sau lớn lên trải qua nhiều sóng gió, lại bằng thực lực mà đạt thành công, thu hoạch được tình yêu mỹ mãn.



Bản thân cốt truyện kỳ thực bình thường, nhưng chủ ý của Hứa Kỳ chính là áp dụng một số kỹ thuật ảnh ảo 3D lên sân khấu, hơn nữa còn có một cảnh múa quy mô lớn.



Thẩm Du không phải thực hiểu biết những thứ này, nhưng nghe ra là một bộ nhạc kịch muôn màu muôn vẻ.



Bất quá hết thảy những thứ tốt đẹp đó đều yêu cầu có một tiền đề, chính là vốn đầu tư khổng lồ.



Vừa hay gia thế Hứa Kỳ thực sự rất lớn, mặc kệ hắn có làm gì thì Hứa gia cũng sẽ duy trì. Cho nên đặc trợ hiệu ứng chi phí đắt đỏ đem áp dụng lên sân khấu đối với Hứa Kỳ không phải là việc gì khó.



Kế hoạch đặt ra là vào học kỳ sau, sân khấu kịch có thể hoàn thành buổi đầu công diễn. Cho nên từ sau khi Thẩm Du tiếp được kịch bản, bọn họ liền tranh thủ thời gian bắt đầu tập luyện.



Ngay cả phòng tập cũng do Hứa Kỳ cung cấp, câu mà hắn nói với mọi người nhiều nhất có lẽ là: không cần lo lắng về vấn đề kinh phí.



Nữ sinh khác trong đoàn kịch mỗi lần nghe Hứa Kỳ nói xong, hai mắt đều sẽ sáng rực, bày ra một bộ hoa si, còn nói Hứa sư huynh thời điểm nói ra câu này trông đặc biệt soái.



Nhưng Thẩm Du luôn là cảm thấy, bọn họ có phần nịnh nót quá nhiều.



Ngoại hình của Hứa Kỳ nhiều nhất chỉ có thể xem như thanh tú, còn không đến trình độ để gọi là soái, hơn nữa người cũng quá gầy, có đôi khi nhìn thấy Hứa Kỳ mặc áo để lộ xương quai xanh, cô còn cảm giác người này kỳ thực chỉ có da bọc xương.



Chân chính phù hợp với từ soái có lẽ là...giống như Thẩm Tiêu vậy.



Nghĩ đến Thẩm Tiêu, Thẩm Du lại cảm thấy bực mình.



Ngày đó hắn sinh bệnh, cũng không biết có phải sốt đến hồ đồ rồi hay không, cuối cùng còn nói cô yêu thầm hắn.



Quả thực không thể hiểu được.




Thẩm Tiêu tới thực mau, vừa lúc bọn họ chuẩn bị tập luyện lần nữa, hắn đã xuất hiện ngay cửa.



Một thân áo sơ-mi quần tây, thoạt nhìn thực đơn bạc, áo vest bị hắn tùy ý xách ở trên tay, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt kiêu ngạo mà đứng ở ngoài cửa kính.



Rất giống đại ca đến thu tiền bảo kê.



Trừ bỏ Hứa Kỳ, những người khác đều là lần đầu tiên nhìn Thẩm Tiêu ở khoảng cách gần như vậy. Cho nên mọi người liền tò mò mà trộm đánh giá, lại vừa bị cường đại khí tràng của hắn áp bách, cũng không dám nhìn thẳng.



Thẩm Du đi qua mở cửa cho hắn tiến vào, Thẩm Tiêu trước tiên đem khung cảnh bên trong nhìn qua một lượt.



"Khi nào có thể đi?"



Thẩm Du nhỏ giọng nói "Từ từ, anh qua sô-pha bên kia ngồi chờ chút."



Thẩm Tiêu nhíu mày.



"Để bổn thiếu gia nhìn xem bình thường nhà ngươi ở đây lăn lộn cái gì."



"......"



Bởi vì nhận thức cho nên Hứa Kỳ cũng đi qua chào hỏi, nghĩ nghĩ, hắn vẫn là ngoan ngoãn hô câu "Chào Thẩm Thúc."



Thẩm Tiêu đi đến sô-pha, ngồi xuống, dập điếu thuốc, sau đó nhếch chân vắt chéo.



"Ừm, bình thường ở chung với dì Thẩm Du có ngoan không?"



Mọi người:......



Thẩm Du đầy mặt lúng túng, vội vàng nói "Hứa sư huynh, chúng ta tập luyện trước đi."



Những lời này, thuận lợi đem mọi người từ trong bầu không khí xấu hổ giải cứu ra tới, lúc sau lại là tiếp tục tập diễn cảnh nâng người.



Thẩm Tiêu ngay từ đầu còn có thể khí định thần nhàn mà xem Thẩm Du đọc ra lời thoại, ngắm cô khiêu vũ.



Thế nhưng kể từ khi Từ Tục tham gia vào tràng diễn, biểu tình trên mặt Thẩm Tiêu rốt cuộc xuất hiện khe nứt.



Lúc Từ Tục vận khí, một tay đem Thẩm Du ôm lấy rồi lại nâng lên xoay quanh, Thẩm Tiêu cũng đột ngột đứng lên theo, sau đó vén tay áo hướng sân khấu mà phăm phăm đi tới.



Chẳng lẽ bọn họ phía trước ru rú ở trên đây đều là đang làm mấy động tác này?



Mẹ nó, đám dã nam nhân này rốt cuộc nháo đủ hay chưa?