Xuyên Thành Em Gái Vai Ác
Chương 59 : Phải ôn nhu
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Hai người về đến nhà vừa kịp giờ ăn trưa.
Xe còn chưa tiến vào sân, Thẩm Du đã nhìn qua cửa kính, xa xa trông thấy chú Lý, Nhị Cẩu Tử cùng Tiểu Bạch xếp thành một hàng ngồi đợi ở bậc thềm.
Giờ này mặt trời lên cao, chiếu đến toàn bộ sân nhà trở nên tươi đẹp ấm áp.
Một người, một chó, một mèo hẳn là cũng đang phơi nắng, nhưng trông bọn họ chìm ngập trong ánh mặt trời, không hiểu sao thoạt nhìn lại vô cùng cô đơn.
Xe dừng ở cửa, bấm hai tiếng còi, tổ hợp kỳ lạ đang ngồi trong sân giống như từ trong ảnh chụp nhảy ra tới, nháy mắt trở nên sinh động hoạt bát.
Chú Lý đứng dậy đi ra nghênh đón, Nhị Cẩu Tử gâu gâu gâu mà chạy vòng quanh xe, Tiểu Bạch tuy rằng còn ngồi nhưng cũng không ngạo kiều, đứng dậy nhìn chăm chú vào bọn họ, như là đang đợi Thẩm Du đi qua vuốt lông.
Thời điểm Thẩm Du đặt chân xuống xe, nhịn không được mà hít sâu một cái, sau đó tủm tỉm cười.
"Chú Lý!"
Chú Lý vui tươi hớn hở đi lên, nói "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mau vào trong nhà, chú đi chuẩn bị cơm trưa."
Thẩm Tiêu đen mặt xuống xe, cũng không hé răng, chỉ là thuận tay đem hành lý của Thẩm Du xách ra tới.
Còn cô lúc này chào hỏi chú Lý xong lại cùng husky náo loạn một hồi, cuối cùng chạy đến vuốt vuốt Tiểu Bạch chốc lát, sau đó mới cầm đồ đạc đi lên trên lầu.
Thẩm Tiêu cũng không vội đi vào, chỉ đứng dựa vào sườn xe, châm một điếu thuốc, chân mày trước sau khoá chặt, thoạt nhìn tâm sự nặng nề.
Chú Lý vốn định đi vào chuẩn bị cơm trưa, nhìn hắn như vậy cũng liền nán lại một chút.
"Tiên sinh không phải nói muốn ở lại bên kia vài ngày sao? Thế nào mà quay về rồi?"
Thẩm Tiêu xuỳ một tiếng "Ở gì nữa, rách việc, cái gì mà dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giặt quần áo, trông tôi giống người sẽ làm mấy thứ này sao?"
Chú Lý ngây ra, sau đó thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng may mắn kịp thời nhịn xuống.
"Tiên sinh là người làm đại sự, chút ít việc vặt đó không hợp với ngài."
Thẩm Tiêu bực bội mà phun ra một ngụm khói, sau đó nheo nheo đôi mắt, ngẩng đầu lên, không biết suy nghĩ cái gì.
"Tiên sinh thật sự muốn cùng tiểu thư yêu đương?" Sau một hồi ngẫm nghĩ, chú Lý bèn hỏi.
"Nhìn giống giả lắm sao?"
Xác thực rất giả a!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chú Lý khẳng định không dám nói ra, vì thế uyển chuyển mà đáp "Có thể là tiên sinh biểu đạt không đúng cách."
Thẩm Tiêu búng búng điếu thuốc, đứng thẳng người dậy "Không đúng chỗ nào? Chú nhìn ra được?"
"Yêu đương a...cái vấn đề này tạm thời không nói, tiên sinh trước tiên vẫn nên xác định tâm ý của chính mình, trong lòng ngài thật sự có yêu tiểu thư hay không? Muốn cùng tiểu thư chung sống cả đời sao?"
Thẩm Tiêu bị hỏi đột nhiên ngây ngốc.
Bởi vì hắn trước nay đều không hề nghĩ tới "yêu".
Bởi vì quan hệ của Lâm Tông và Bạch Mộ Vũ, Thẩm Du đối với người này cũng không có hảo cảm, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là thầy. Hơn nữa lúc này Lâm Tông bày ra một bộ thân thiết tươi cười, cô cũng không thể lạnh mặt quay đi nơi khác.
Cho nên sau khi đem trái cây đưa cho bà chủ đi cân, cô mới quay qua lên tiếng chào hỏi.
"Chào thầy Lâm."
"Hôm nay tập xong rồi sao? Rất sớm."
Thẩm Du gật gật đầu, không nói tiếp.
Lâm Tông lại nói "Kỳ thật thầy muốn cùng em nói xin lỗi, lần trước vì muốn giúp cho Tiểu Vũ tiến tổ, làm cho mọi người đều không thoải mái, thật là quá ngại. Thầy biết Tiểu Vũ trước đó làm sai nhiều chuyện, hiện giờ cũng biết lỗi rồi, em ấy sẽ sửa đổi."
Thẩm Du cắt ngang "Cậu ta sửa đổi hay không không phải chuyện của em."
Lâm Tông bị cô chặn họng, tươi cười càng thêm xấu hổ, nhưng ngay sau đó liền nói thêm "Đúng rồi, còn muốn cảm ơn em lần trước dẫn đường cho mẹ của thầy."
"Làm sao thầy biết là em dẫn đường?" Thẩm Du nhăn trán.
"Giáo viên dưới lầu kể lại, cô ấy biết em."
Thẩm Du gật gật đầu.
Lúc này bà chủ đã cân xong xuôi, đem túi trái cây đưa cho Thẩm Du.
"Tổng cộng 92 đồng, trả tiền mặt hay là wechat?"
"WeChat."
Bà chủ liền lấy mã QR ra cho Thẩm Du quét.
Đúng lúc này, ven đường bỗng nhiên truyền đến từng đợt kinh hô.
Thẩm Du quay đầu đi xem, liền thấy một chiếc xe máy mất khống chế đang thẳng hướng xe trái cây lao tới.
Mỗi ngày bà chủ đều sẽ dùng vài cái sọt cùng hai ván gỗ để bày một ít trái cây trước xe.
Thẩm Du lúc này liền đứng kẹt ở lối nhỏ giữa hai tấm ván, muốn chạy đều chạy không kịp.
Cuối cùng vẫn là Lâm Tông nhanh tay đẩy cô một phen.
Kết quả, xe đâm vào sọt trái cây, tấm ván cũng ngã xuống theo.
Thẩm Du té ngã lên trên mặt ván, thân thể không sao, cẳng chân lại bị tấm ván cào rách một tảng da, máu tươi nháy mắt chảy xuống.
Bà chủ bên cạnh la hét thất thanh, Thẩm Du lúc này vẫn chưa hồi hồn, Lâm Tông liền vội vàng rút ra một cái khăn tay, đè lên miệng viết thương.
"Đừng nhúc nhích, em chảy máu rồi."
Lâm Tông nhẹ giọng, biểu tình thoạt nhìn vô cùng trấn định.