Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 8 : Phản kích

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Thẩm Du nhớ rõ lúc cô vừa tiến vào, Bạch Mộ Vũ cùng vài người đang tụ tập nói chuyện. Biểu tình động tác đều thực bình thường, không hề kích động hoảng loạn, một chút cũng không giống bộ dáng người bị mất đồ. Chờ cô đi vào liền nói không thấy vòng cổ, rõ ràng chính là giữa đường gây chuyện, chuyên môn nhằm vào cô.



Những người này, lo mà nói chuyện phiếm đi không được sao? Một hai phải chạy tới gây sự, làm như vậy có nghĩa lý gì không? Cái này rõ ràng tâm lý lệch lạc.



Thẩm Du trong lòng bực bội, giương mắt nhìn đối phương mà nói "Dựa vào cái gì đổ cho tôi trộm? Mọi người cũng nhìn thấy tôi chỉ vừa mới tiến vào."



Bạch Mộ Vũ hai tay khoanh trước ngực, cằm hất đến trời, một bộ cao cao tại thượng "Mọi người là ai?" Ả châm biếm mà cười, lại quay đầu hỏi những người khác "Mấy người nhìn thấy sao?"



Mọi người sôi nổi lắc đầu "Không biết cậu ta vào đây từ khi nào."



Thẩm Du vô ngữ.



Nếu là nguyên chủ, lúc này sẽ phản ứng như thế nào? Tùy người vu oan, gánh vác tội danh, cuối cùng bị tập thể phỉ nhổ?



Hoá ra sự tồn tại của cô là để cho đám bạn học này tiêu khiển sao? Ở nhà bị Thẩm Tiêu khi dễ cũng thôi, vì cái gì đến trường còn phải để người khác trèo lên đầu?



Nghĩ đến đây, Thẩm Du liền cảm thấy lửa giận bốc cháy. Làm một kẻ mượn xác xuyên đến, cô chỉ muốn sống trong an tĩnh để mà chuyên tâm học hành, cho dù có bị lạnh nhạt cô lập hay cười nhạo vẻ bề ngoài, cô đều cảm thấy bình thường. Dù sao cô cũng không thân thiết gì đám người này, bỏ ngoài tai là được. Nhưng hiện tại bọn họ công kích chính là nhân phẩm và tự tôn của cô, Thẩm Du dĩ nhiên không thể ngồi yên được nữa, càng không có lý do tiếp tục nén giận.



Con thỏ nổi điên còn biết cắn người, đừng nói là một người trưởng thành đầy đủ tư duy.



Ngẩng đầu nhìn Bạch Mộ Vũ một bộ vênh váo tự đắc, Thẩm Du cũng đứng phắt lên. Cô cao một mét bảy, so ra còn cao hơn ả nửa cái đầu, thân to vóc lớn. Thẩm Du vừa đứng thẳng người, khí tràng liền bốc cao hai mét, trực tiếp nghiền áp Bạch Mộ Vũ.



"Cậu nói tôi trộm, vậy chứng cứ đâu?" Thẩm Du hỏi, cảm thấy hôm nay nhất nhất phải làm cho rõ ràng, bằng không về sau Bạch Mộ Vũ mỗi ngày đều vu cho cô trộm một món, kia còn không phải phiền chết người hay sao?



Bạch Mộ Vũ cười nhạo "Chứng cứ? Ở đây ai nghèo nhất thì kẻ đó trộm, còn không phải sao?"



Khẩu khí "tất nhiên phải vậy" này vừa xuất ra, đám đông liền cười ầm lên, rõ ràng một đám chờ xem trò hay. Kỳ thật mọi người đều biết Bạch Mộ Vũ cố ý gây hấn nhưng không một ai đứng ra giúp Thẩm Du nói chuyện. Một con quỷ nghèo kiết xác mà thôi, không có lấy nửa điểm để lợi dụng, ai thèm hỗ trợ?




Không chờ mọi người kịp phản ứng, Thẩm Du liền lôi ra một di động cũ, đó là chú Lý cho cô mượn dùng, cái lúc trước vừa rồi bên nhà mới đã bị Thẩm Tiêu đập nát.



Thẩm Du một bên gọi điện, một bên nói "Để đảm bảo sự công bằng, chúng ta vẫn nên mời chủ nhiệm đến làm chứng đi." Lời vừa ra, chủ nhiệm lớp cũng đã tiếp được điện thoại.



Bởi vì động tác của cô thật sự quá nhanh, những người khác căn bản đều không kịp ngăn cản, chỉ có thể ngây ngốc ngồi nghe Thẩm Du trình bày mọi chuyện với giáo viên.



Cúp điện thoại, Thẩm Du nhe thở ra, ôn tồn mà nói với mọi người "Chủ nhiệm có lệnh, tất cả đều ở lại đây, không ai được phép rời khỏi phòng."



Bạch Mộ Vũ đứng gần đó nhất, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào lên cắn chết cô "Thẩm Du, mày bệnh rồi có phải hay không?"



Thẩm Du bình tĩnh mà nhìn ả "Tôi cho dù có bệnh cũng là nhờ ơn cậu bức ra tới."



Bạch Mộ Vũ:......



Một đây chuyền Tiffany, một lắc tay ngọc lục bảo đồng thời biến mất, chủ nhiệm nghe tin này xong hai chân rã rời, lúc đuổi đến phòng học còn thấy Thẩm Du cùng Bạch Mộ Vũ đang giằng co, không khác gì hai con gà chọi.



Sau khi nghe rõ phân trần, bản thân chủ nhiệm cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hai người nói chuyện đều không đáng tin. Thật sự muốn soát người sao?



Bạch Mộ Vũ hiển nhiên chột dạ, ban đầu chỉ muốn chơi chơi hại người một chút, nào ngờ Thẩm Du lại nháo đến giáo viên chủ nhiệm phải ra mặt, hiện tại chính ả cũng không biết làm sao kết thúc êm đẹp chuyện này.



Thẩm Du đứng một bên, khí định thần nhàn, chủ động mở lời "Nếu phân xử không rõ, vậy lục soát đi, để em xung phong."



Mọi người:......



Vừa rồi rõ ràng một bộ thà chết không sờn, lúc này cư nhiên chủ động soát người? Rốt cuộc muốn diễn kịch bản gì đây?