Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 113 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Trương Bạch Thuật lưng đeo gùi thuốc, túm chặt lấy Tiêu Dư An, gào khóc hô: “Tiêu!…”



Kết quả vừa mới hô xong một chữ đã bị Tiêu Dư An khóa cổ, cánh tay xoay một cái, sau đó bị nhét một cây thuốc vào miệng để bịt mồm lại, cuối cùng bị ném vào trong bụi cỏ lần nữa. Tiêu Dư An vừa mới quay đầu, quả nhiên trông  thấy Yến Hà Thanh đi ra khỏi nhà gỗ, một tay vịn cửa, hai mắt bởi vì nửa mù mà lộ ra vẻ mờ mịt vô thần, nghiêng đầu đem lỗ tai hướng về phía phát ra âm thanh, hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”



“Không có gì không có gì không có gì, vừa nãy có con lợn rừng tới đây, bị ta đuổi chạy rồi, công tử mau trở về nghỉ ngơi đi.” – Tiêu Dư An cười đáp.



Trong bụi cỏ có người tức giận ném ra một cục đá.



Yến Hà Thanh muốn hỏi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, quay người trở vào trong nhà gỗ.



Tiêu Dư An thở dài một hơi.



Mẹ nó, cũng may ông đây phản ứng nhanh!!! Không bị Yến Hà Thanh nghe thấy tên!!!



“Ôi ôi ôi!! Làm gì đó!!” – Trương Bạch Thuật tru lên: “Ngươi có biết mấy ngày nay ngươi không về Đào Nguyên thôn, mọi người còn tưởng ngươi bỏ trốn rồi không! Khá lắm, bị ta vừa vặn đụng phải nhá! Ngươi đúng thật là cùng nam nhân bỏ trốn! Ngươi làm cái gì đó! Oa, ngươi muốn chôn ta đó hả, giết người diệt khẩu, bớ người ta!”



Tiêu Dư An tìm một cái hố bẫy bị thợ săn vứt bỏ vùi nửa thân thể của Trương Bạch Thuật vào đó, thuận tay lấp thêm cả đất vào.



Trương Bạch Thuật: “…Ngươi mẹ nó thực sự muốn chôn đấy phỏng!!!”



Tiêu Dư An vỗ vỗ đất trên tay, ý cười tràn đầy: “Đừng làm loạn, đừng làm loạn.”



Trương Bạch Thuật: “Mẹ nó ai làm loạn!!! Ta mới là người bị làm loạn đây này!”




“Chờ thương thế của người kia tốt lên một chút thì ta về.” – Tiêu Dư An nói.



“Ngươi vẫn nên về sớm chút đi, mấy ngày nữa sẽ có mưa to, ở trên núi dễ bị sạt lở đất, không an toàn.” – Trương Bạch Thuật nhắc nhở hắn.



Tiêu Dư An gật gật đầu.



Trương Bạch Thuật vỗ vỗ đất trên người, lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời: “Được rồi được rồi, ta phải xuống núi rồi.”



Tiêu Dư An cười tủm tỉm phất tay: “Ngài đi mạnh giỏi, không tiễn nhá.”



Trương Bạch Thuật chỉ vào hắn, ra vẻ hô: “Ngươi nhìn ngươi đi! Cười như muốn nở hoa rồi kia kìa! Nghĩ rằng ta đi rồi thì có thể trở về tìm người kia chứ gì! Nhất định là như thế!”



Trương Bạch Thuật hô xong, căng chân phi nước đại xuống núi, căn bản không cho Tiêu Dư An cơ hội giải thích phản bác.



Hai tay Tiêu Dư An đặt ở bên miệng hô về hướng Trương Bạch Thuật chạy đi: “Trương Bạch Thuật, ngươi bị ngốc rồi phải không! Ngươi chạy sai hướng rồi kia kìa!!”







Editor: Trương Bạch Thuật, anh đúng là vua chân tướng!!!!



Thôi hôm nay 3 chương thôi, chúc mn ngủ ngon, ha ha.