Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 118 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa dần dần nhỏ lại, có vẻ sắp tạnh, Tiêu Dư An cầm nhánh cây chọc chọc đống lửa bị đốt gần như không còn chút gì, bên trong đống tro tàn còn vùi hai củ khoai lang tỏa ra hương thơm mê người.
Cũng may lúc trước đi hái thuốc ngang qua hắn cảm thấy cái sơn động này rất thích hợp để trú ẩn, thế là để lại đồ châm lửa cùng với thức ăn để đề phòng bất cứ tình huống nào, cho nên hai người mới không phải chịu cảnh đói bụng.
Khoai lang trong đống tro tàn bốc lên từng đợt hơi nóng mông lung, Tiêu Dư An cầm lấy một củ, cảm thấy phỏng cả tay, tung qua tung lại hai lần, chờ đến khi nguội hơn chút mới lột vỏ đặt vào tay Yến Hà Thanh.
Yến Hà Thanh gật gật đầu nói cám ơn, sau khi nhận lấy cũng không vội cho vào miệng, hỏi Tiêu Dư An: “Sau này, có tính toán gì không?”
“Ngươi hỏi ta có tính toán gì à…” – Tiêu Dư An thì thào một tiếng, hai tay chống ra phía sau, ngửa đầu nhìn vách hang đá: “Nhà gỗ nhất định đã sập rồi, hai ta không có chỗ để trú nữa, hay là chờ sau khi mưa tạnh thừa dịp thời tiết tốt thì lên đường trở về, vả lại y thuật của sư phụ ta cao minh hơn ta, nhất định có thể trị khỏi mắt của ngươi.”
Tay cầm khoai lang của Yến Hà Thanh khựng lại: “Ngươi nguyện ý dẫn ta đi?”
“A…” – Tiêu Dư An đầu tiên là ngây ra, ngay sau đó đột nhiên kịp phản ứng lại: Trong nguyên tác, Yến Hà Thanh chưa từng đề cập đến chuyện của Nam Yến quốc, vì thế Lâm Tham Linh cũng không biết thân phận cùng với suy nghĩ của hắn, cho nên lúc đó mới đem hắn mang về Đào Nguyên thôn. Nhưng mà trước đó Yến Hà Thanh đã từng đề cập qua với hắn về chuyện quân doanh Nam Yến quốc.
Vậy thực ra là Yến Hà Thanh vẫn muốn quay về quân doanh Nam Yến quốc sao?
“Ngươi muốn về quân doanh Nam Yến quốc mà ngươi đã nhắc tới trước đó à?” – Tiêu Dư An cẩn thận hỏi.
Yến Hà Thanh cắn một miếng khoai lang, chầm chậm nhai, sau khi nuốt xuống mới rũ mắt hỏi: “Ngươi hận ta không?”
Lâm Tham Linh giặt sạch quần áo, giũ giũ mấy lần, treo trong nội viện, sau đó bưng chậu nước ra ngoài phủ đổ. Đổ nước xong, Lâm Tham Linh cầm chậm thở ra một hơi, vừa muốn quay người trở về phủ đệ, đột nhiên vội vàng dừng bước.
Từ xa xa có hai người chậm rãi đi tới, trong đó một người chính là Tiêu Dư An.
Lâm Tham Linh giơ tay lên cao quơ quơ muốn gọi Tiêu Dư An, đột nhiên thấy Tiêu Dư An vội vàng dựng ngón cái lên làm dấu ra hiệu im lặng khiến nàng hoảng hốt vội vàng che miệng lại.
Thấy Lâm Tham Linh không hô thành tiếng, Tiêu Dư An khẽ thở ra một hơi, nửa dắt nửa vịn Yến Hà Thanh đi đến phủ đệ.
Khoảng nửa khắc trước, Tiêu Dư An đã khôi phục giọng nói vốn có, nghĩ tới sau khi về đến phủ đệ không cần phải giả dạng làm Lâm Tham Linh, thế là không tiếp tục ăn thêm quả đỏ. Cũng may vừa rồi Yến Hà Thanh không nói chuyện với hắn cho nên lúc này mới tránh được việc bị bại lộ thân phận.
Tiêu Dư An thấy Lâm Tham Linh cách hai người bọn họ càng ngày càng gần, trong nhất thời nội tâm ngũ vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không khỏi thầm than trong lòng: Xem ra mấy ngày tiếp theo mình không thể không ở y quán rồi, mà cái trấn này thì nhỏ, phải phòng ngừa không để chạm mặt với Yến Hà Thanh mới được.
Lâm Tham Linh không hiểu vì sao không thể nói chuyện, khó hiểu nháy mắt mấy cái với Tiêu Dư An, lại thấy hắn ra hiệu, thế là nhẹ chân nhẹ tay buông chậu giặt quần áo xuống, cẩn thận đi đến chỗ bọn hắn.
Tiêu Dư An kéo tay Lâm Tham Linh qua, chậm rãi đưa vào trong tay Yến Hà Thanh, nghĩ sau chỉ cần dặn Lâm Tham Linh vài câu là mình có thể thành công lui thân rồi!
Mắt thấy nam chính cùng với nữ thứ ba sắp thành công nắm lấy tay nhau, đột nhiên Yến Hà Thanh lại hất tay ra, dọa Tiêu Dư An phải ngẩng đầu nhìn lại, cẩn thận xem xét, giống như bị sét đánh, khiến hắn cả kinh đến mức đứng sững ngay tại chỗ.