Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 126 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Khói bếp sáng sớm vừa mới bị thổi tan, Trương Bạch Thuật đúng thật là đã khua chiêng gõ trống đem sính lễ tới.



Tiêu Dư An đi vòng quanh mấy cái hòm gỗ khắc hoa buộc lụa đỏ vài vòng, quay đầu cười nói với Trương Bạch Thuật: “Được lắm Trương Bạch Thuật, những thứ cần có đều đầy đủ cả không thiếu thứ gì.”



Trương Bạch Thuật ngẩng đầu ưỡn ngực, cằm cũng vênh lên sắp chạm đến cả trời, ra vẻ ta đây cực kỳ: “Đó là tất nhiên rồi.”



Tiêu Dư An vẫn giữ ý cười tràn đầy như cũ: “Nói vậy thì đây chính là sính lễ? Thế thì ta đây nhận vậy.”



Trương Bạch Thuật giơ một tay lên: “Nhận! Ngươi nhận! Vậy thì chúng ta đi tìm ông đạo sĩ mù ở phố tây tính ngày hoàng đạo thôi.”



Tiêu Dư An ừ một tiếng, hô: “Tham Linh! Tham Linh!”



Lâm Tham Linh đang phụ giúp Tam Di quét dọn bếp lò, nghe thấy Tiêu Dư An gọi, vội vàng chạy đến: “Tiêu công tử, ngươi gọi ta? A? Bạch Thuật?”



Tiêu Dư An chỉ vào mấy cái rương chứa sính lễ to to nhỏ nhỏ trên mặt đất, cười nói với Lâm Tham Linh: “Những thứ này là đồ cưới của ngươi, lát nữa để Trương Bạch Thuật chuyển về đi.”



Trương Bạch Thuật: “…Cái gì? Đây không phải là sính lễ của ta sao?”



Tiêu Dư An ý cười dạt dào, ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa mình cùng Trương Bạch Thuật: “Đúng rồi, sính lễ, ngươi đưa ta rồi thì là của ta, đã là của ta thì chẳng phải là ta có thể tùy ý xử trí rồi sao? Vậy thì ta lấy nó cho Tham Linh làm đồ cưới thì có gì không đúng?”



Trương Bạch Thuật: “…”



Hình như là không có gì không đúng! Nhưng mà lại thấy nó sai sai!!



Tiêu Dư An vừa cười vừa đi vào phòng, hơn nửa ngày Trương Bạch Thuật mới kịp phản ứng gào lên với bóng lưng Tiêu Dư An: “Tiêu Dư An, ngươi chơi ta đó hả! Ngươi không cần sính lễ thì cứ nói thẳng ra, bộ ta khuân đồ chạy tới chạy lui không thấy mệt hay sao hả!?”
Mã đại nương lắc lắc mông tiến tới, tay cầm khăn nhỏ vẫy tới chỗ Yến Hà Thanh: “Ôi chao, quá đẹp trai rồi, khiến đại nương ta nhìn thấy mà trong lòng muốn nở hoa luôn, không biết vị tiểu ca đẹp trai này đã có người trong lòng hay chưa? Đại nương ta ấy à, quen biết rất nhiều cô nương như hoa như ngọc vẫn còn đang ở khuê phòng đợi gả đó!”



Tiêu Dư An chỉ sợ Yến Hà Thanh sẽ tức giận, vội vàng dùng thân thể ngăn giữa hai người.



“A ôi?” – Mã đại nương bị Tiêu Dư An chặn lại, lùi về sau hai bước, thu khăn tay về, ngạc nhiên nhìn Tiêu Dư An.



“Mã đại nương, trước đó người nói chỉ làm mối cho hai vị ca ca kia của ta, hiện tại nhìn thấy vị ca ca này, lại chỉ nhìn mỗi mình hắn, đến cùng thì ta thua kém chỗ nào chứ? Người sao không chịu tìm kiếm giúp ta một chút?” – Tiêu Dư An định đánh trống lảng sang chuyện khác, hoàn toàn không phát hiện hai mắt Yến Hà Thanh nguy hiểm híp híp lại.



“Ấy chà, tử quỷ này, đây không phải là do ngươi không có ý định đó sao? Ngươi sớm đi hỏi ta, ta còn có thể giới thiệu chút cho ngươi, giờ mới hỏi là có ý gì chứ? Ôi, ngươi đúng thật là! Đúng thật là! Thật là! Mặt quá dày rồi đó!” – Mã đại nương liên tục nói ba lần “thật là”, mỗi một lần nói đều vung lụa về phía Tiêu Dư An, suýt chút nữa vung cho Tiêu Dư An ngốc luôn.



Tiêu Dư An không hiểu: “Hiện tại thì sao?”



Mã đại nương liếc mắt nhìn sắc mặt Yến Hà Thanh, lập tức cảm thấy càng thêm thấu hiểu, lại điên cuồng vung lụa quật Tiêu Dư An: “Giờ mà ngươi còn muốn lừa gạt đại nương nữa hả? A? Có biết là đại nương ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn gạo không? Ngươi đã có người trong lòng rồi, chẳng lẽ đại nương nhìn không ra sao? Hả?”



“Cái gì, cái gì?” – Tiêu Dư An kinh dị: “Ta? Người trong lòng? Ai? Ta có người trong lòng? Không phải, Mã đại nương, người nói ta có người trong lòng, ở đâu hả?”



Mã đại nương vung lan hoa chỉ, chống nạnh, dương dương đắc ý nói: “Cái tên tiểu tử này, còn muốn lòe đại nương ta hả? Chậc, đây không phải là xa tận chân trời sao?”



Nói xong, Mã đại nương xoay cổ tay, cực kỳ khẳng định mà chỉ, Tiêu Dư An theo ngón tay của bà nhìn qua, cùng Yến Hà Thanh bốn mắt nhìn nhau.







Editor: Mai thi 1 môn vấn đáp 3 môn lý thuyết QAQ. Hôm nay1 chương thôi.