Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 162 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Tiêu Dư An nói với Hiểu Phong Nguyệt đang đứng ở một bên, vừa nói vừa khoa tay múa chân ra dấu hai lần, trong lòng Hiểu Phong Nguyệt lập tức hiểu rõ, cầm một cái hộp gỗ tới. Vị bằng hữu kia nghĩ thầm đó là bảo bối gì, thế mà có thể nhờ nó mà may mắn gặp được quân vương Nam Yến quốc, nhịn không được tò mò duỗi thẳng cổ nhìn. Chỉ thấy trong hộp gỗ đặt một cây trâm bằng bạch ngọc, cây trâm kia bị vỡ nát, sau lại được hàn gắn lại, chỗ mối hàn trông còn thô ráp khó coi, dù nhìn thế nào cũng không ra được trong đó có huyền cơ ảo diệu gì.



Tiêu Dư An lấy cây trâm bạch ngọc kia từ trong hộp gỗ ra, nhớ tới chuyện xưa, vẻ mặt đau khổ, thở dài một hơi. Hắn cầm lấy trâm ngọc cẩn thận vuốt ve một hồi, lúc sờ đến chữ Yến được khắc trên trâm, ánh mắt Tiêu Dư An như bị đóng đinh tại đó, khóe miệng vậy mà không thể ức chế được chậm rãi cong lên. Qua hồi lâu, rút cuộc Tiêu Dư An cũng nhìn đủ, lưu luyến không rời tại chữ Yến trên cây trâm kia hạ xuống một nụ hôn, sau đó để vào trong hộp gỗ, đưa cho bằng hữu của Dương Liễu An: “Này! Tín vật đó! Lần này nhất định phải giúp ta đưa đến trong tay quân vương Nam Yến quốc nhé.”



“Được rồi.” – Vị bằng hữu kia cũng là người đáng tin cậy, cất kỹ hộp gỗ rồi nói: “Nếu tín vật này hữu dụng, ta nhất định sẽ đưa nó đến trong tay quân vương Nam Yến quốc một cách hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là vị bằng hữu này, khả năng ngươi còn phải kiên nhẫn đợi một khoảng thời gian nữa rồi.”



Tiêu Dư An nói: “A? Còn phải đợi bao lâu? Vì sao?”



Vị bằng hữu kia đứng dậy nói: “Đông Ngô quốc đã bị Nam Yến quốc đánh chiếm! Hiện tại thế cục thiên hạ chính là chỉ còn một đại quốc cùng một tiểu quốc! Quân vương Nam Yến quốc này vừa đánh thắng trận xong, sẽ phải bày yến tiệc ăn mừng khắp nơi để khao tam quân. Nào có nhiều thời gian nhàn rỗi để chú ý đến chuyện khác như vậy! Tóm lại là, ta nhất định sẽ giúp ngài đưa đến, ngài cứ yên tâm! Được rồi, cứ nói mãi sẽ không ngừng được mất, cáo từ.”



Nói xong vị bằng hữu kia ôm quyền, mang theo tín vật của Tiêu Dư An rời đi.



Mấy chục ngày sau, Nam Yến quốc vì để chúc mừng thắng trận đã tại hoàng thành của Đông Ngô quốc trước kia mở quốc yến, vốn phải cùng hát vang khúc khải hoàn ca, là thời gian tất cả cùng nhau ăn mừng, ai ngờ hoàng đế Nam Yến quốc lại đột nhiên rời đi không lời từ giã.



Một bộ áo trắng, một mình kỵ mã ngàn dặm, ngựa không dừng vó, đạp núi non, qua biển cả.



Những ngày này, mỗi ngày Tiêu Dư An đều bị một đám người nâng như nâng trứng, xương cốt cũng vì rảnh rỗi quá mà muốn giòn ra luôn, mỗi ngày Tam Di đều nấu cháo bổ dưỡng, cố ý làm lạnh rồi mới bưng tới cho Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nhịn không được mà gào lên một câu: “Tam Di, ta không bị người ta đánh cho tàn phế, mà là bị các ngươi chiều đến muốn phế luôn rồi!”




Hai tay Yến Hà Thanh ôm lấy Tiêu Dư An run nhè nhẹ, hắn chậm rãi gật đầu, thanh âm đã có chút nghẹn ngào: “Ừm, ta nghe thấy.”



Tiêu Dư An nói tiếp: “Yến ca, thật xin lỗi, ngươi xem, ta đã khiến ngươi phải đợi, còn đợi lâu như vậy, chờ rồi lại còn phải đến tận đây tìm ta, ta thực sự là thiếu ngươi quá nhiều tình cảm, đã như vậy, vậy ta đền cho ngươi có được không? Đem cả đời này đều đền cho ngươi, không, kiếp sau cũng đền cho ngươi luôn, được không?”



… Được.



“Yến ca, ta thích ngươi.”



Tiêu Dư An vốn định chỉ trời chỉ đất, đem câu nói này lặp lại ba lần, thế nhưng chỉ mới câu đầu tiên, mấy âm tiết kia vừa mới thốt ra, Yến Hà Thanh đã chặn lại miệng của hắn, ngọn lửa nóng rực từ trong ngực tuôn ra, ở giữa môi lưỡi hai người quấn quýt vào nhau.



Thu phong thanh, thu phong nguyệt, mười hai phần dịu dàng của thế gian này, bây giờ đây tất cả đều ở trong ngực Tiêu Dư An.



Xa cách có bao nhiêu sầu, gặp lại liền có bấy nhiêu vui.



Chỉ nguyện được như những con chim yến trên xà nhà kia, ngày ngày tháng tháng đều có thể ở bên nhau.