Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 181 :
Ngày đăng: 09:40 18/04/20
Tiếng thét chói tai của thị nữ đang chạy trốn mở đầu phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, thừa dịp thị vệ bên ngoài tẩm cung chưa kịp phản ứng, Tạ Thuần Quy đóng cửa tẩm cung, lại dùng bàn ghế chắn lại cửa và cửa sổ, vừa quay đầu lại đã trông thấy Tiêu Dư An đang cầm máu cho Yến Hà Thanh. Hắn cởi áo ngoài chặn lại vết thương của Yến Hà Thanh, áo ngoài bị máu thấm đỏ một mảnh, Yến Hà Thanh không chống đỡ nổi, lung lay ngã xuống.
“Yến ca! Yến ca!” – Tiêu Dư An ôm lấy Yến Hà Thanh ngồi tựa vào một góc, mất máu quá nhiều khiến tinh thần Yến Hà Thanh trở nên không rõ ràng, ý thức mơ hồ, hắn ra sức há miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng nói nên lời.
“Yến ca, ngươi đừng nói chuyện, ngươi đừng nói gì hết, sẽ không sao đâu.” – Tiêu Dư An đã ở bên lằn ranh giới sắp sụp đổ, trong đầu chỉ đầy suy nghĩ, Yến Hà Thanh nhất định sẽ không chết. Thế nhưng, hô hấp của Yến Hà Thanh đang bắt đầu yếu dần đi, ý thức hắn tan rã, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiêu Dư An nhất thời hoảng loạn, hai tay đè lấy bả vai Yến Hà Thanh, không ngừng hô: “Yến ca, đừng ngủ! Ngươi đừng ngủ, ngươi nhìn ta, ngươi…”
Lời của Tiêu Dư An còn chưa dứt, đã bị người đột nhiên túm chặt lấy cổ áo, ấn lên trên tường.
Hai mắt Tạ Thuần Quy đỏ như máu, gắt gao nắm chặt lấy cổ áo Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, ngài đang làm cái gì? Ngài không nhớ sao? Chính hắn đã giết chết các tướng sĩ Bắc quốc ta, chính là hắn đã diệt quốc gia của chúng ta, chẳng lẽ ngài không hận hắn sao? Ngài vì sao lại không hận hắn? Hoàng thượng, ngài có còn nhớ rõ rằng mình họ Chu tên Dục không! Ngài là hoàng thượng của chúng ta! Ngài chính là hoàng đế Bắc quốc!” nhaemsoup.wordpress.com
Tiêu Dư An không nói ra nổi câu trả lời, hắn chỉ không ngừng lắc đầu, lại càng không ngừng lẩm bẩm câu thật xin lỗi, từng tiếng, như một tội nhân tội ác tày trời cuối cùng bây giờ cũng phải chịu trừng phạt, chỉ còn lại hối hận vô tận cùng với tội nghiệt không người có thể tha thứ.
Cuồng phong gào thét giữa đất trời, tuyết lớn ào ào đổ xuống, rét lạnh thấu xương, Tiết Nghiêm thở ra một hơi khói trắng, chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra: “Phế đế Bắc quốc, ngươi có còn gì muốn nói nữa không?”
Trên người Tiêu Dư An còn dính máu của Yến Hà Thanh, quần áo của hắn đã bị tuyết thấm ướt, đen nhánh cùng thấu bạch hỗn tạp hòa cùng một chỗ, bị tuyết lớn bao trùm, hắn chống đỡ thân thể chậm rãi đứng dậy, tứ chi vì rét lạnh mà đông cứng, ánh mắt của hắn chết lặng không chút ánh sáng, hắn hỏi: “Yến ca hắn, hắn vẫn ổn chứ?”
Tiết Nghiêm nắm chặt kiếm trong tay, nhìn chằm chằm Tiêu Dư An nửa ngày, tựa như không thể tin được ở thời khắc như thế này điều khiến Tiêu Dư An lo nghĩ đến lại là Yến Hà Thanh, ông trầm mặc một hồi, thành thật trả lời: “Tính mạng của hoàng thượng, không đáng lo ngại.”
“Vậy thì quá tốt rồi…” – Thanh âm Tiêu Dư An run rẩy, cười rơi lệ.
Lúc này Tiết Nghiêm mới phát giác, có lẽ mình đã hiểu lầm người trước mắt này, thế nhưng vì Yến Hà Thanh, vì Nam Yến quốc, vì thiên hạ, hôm nay bất kể như thế nào ông cũng sẽ không nương tay: “Phế đế Bắc quốc, nếu như không còn lời nào khác, vậy thì lên đường đi.”
—