Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 199 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Tiêu Dư An hỏi: “Hoàng thượng không có ở tẩm cung sao?”



Hai vị thị vệ tận tâm tẫn trách đáp: “Không có! Thế nên mời Tiêu quận vương ngài trở về cho.”



Thiêm Hương giật nhẹ ống tay áo Tiêu Dư An, nói: “Tiêu quận vương, chúng ta về thôi.”



Tiêu Dư An vỗ vỗ nàng trấn an: “Không sao đâu, chờ chút đi, chắc là hoàng thượng quên dặn dò thôi.”



Thiêm Hương vội la lên: “Trời lạnh như vầy, chờ cái gì chứ! Có thể lát nữa tuyết sẽ rơi đó!”



Tiêu Dư An cũng chẳng thèm để ý đến cái gọi là hình tượng, lôi kéo Thiêm Hương ngồi xuống bậc thang, cười nói: “Phải chờ chứ, Yến ca quay về mà không thấy ta nhất định sẽ nôn nóng, ta không thể lại khiến hắn phải sốt ruột được.”



Thiêm Hương gấp đến độ giậm chân, suýt nữa thì thốt ra câu “Tiêu quận vương, ngài đừng tự mình đa tình nữa”, nàng thực sự không thể lay chuyển được Tiêu Dư An, đành phải ngoan ngãn chờ cùng hắn.



Thị vệ đứng ở một bên muốn nói lại thôi, nhưng Tiêu Dư An không xông vào, bọn họ cũng chẳng có lý do gì để nói, chỉ cảm thấy dáng vẻ ngồi trên bậc thang kia của Tiêu quận vương vừa sa sút lại vừa đáng thương.



Không bao lâu, đúng như lời Thiêm Hương nói, nhiệt độ chợt hạ, tuyết cũng rơi, tựa như những mảnh ngọc vỡ rơi xuống, xung quanh rét lạnh, Thiêm Hương nhịn không được khuyên nhủ: “Tiêu quận vương, vẫn nên trở về thôi, chỗ này gió lùa, lạnh quá.”



Tiêu Dư An xoa xoa tay thổi ra khói trắng, cười nói: “Đúng là có hơi lạnh, đã là mùa xuân rồi mà sao Bắc quốc vẫn lạnh thế nhỉ.”



Thiêm Hương còn tưởng lời khuyên của mình có tác dụng, đã thấy Tiêu Dư An cởi áo khoác trên người mình ra, Tiêu Dư An cười nói: “Làm tội làm tình hại ngươi phải đợi cùng ta, đừng để bị lạnh đó.”



Thiêm Hương sốt ruột đến độ gương mặt đỏ bừng, liên tục xua tay, không dám khoác, nhưng thái độ của Tiêu Dư An cứng rắn, nói gì mà nữ hài tử sợ lạnh không thể để bị lạnh được, thân thể của mình tốt càng lạnh thì càng khỏe, Thiêm Hương không có cách nào khác đành phải khoác lên.



Thiêm Hương thở dài, tủi thân nói: “Tiêu quận vương, ngài nói xem, tội gì mà ngài phải khổ thế chứ?”



Tiêu Dư An cười nói: “Tội gì là tội gì?”




Tiết Nghiêm gật gật đầu: “Vậy không làm phí thời gian của Tiêu quận vương nữa, nếu như hoàng thượng biết ngài tới tìm ta, chắc chắn sẽ càng ghét ngài thêm, Tiêu quận vương mau trở về đi.” – Tiêu Dư An cũng lười giải thích, sau khi từ biệt thì theo thuộc hạ của Trần Ca đi ra ngoài tiểu viện, đi được hai bước, Tiêu Dư An quay đầu lại, trông thấy Tiết Nghiêm mở binh pháp ra lần nữa, híp mắt khó khăn nhìn chữ trên sách, tóc mai ông điểm bạc, cực kỳ giống tuyết nơi Bắc quốc này, cực kỳ giống với cái ho khan của Tôn tướng quân, cũng cực gì giống với cái lưng đã còng của Triệu công công.



Đột nhiên Tiêu Dư An mở miệng nói: “Tiết tướng quân, hoàng thượng hiểu rõ những khổ tâm của ngài, chỉ là hắn không biết phải đối mặt như thế nào mà thôi.”



Tiết Nghiêm nghe thấy, sau khi sững sờ thì hai mắt rủ xuống, ông lạnh nhạt nói: “Ta biết, hắn là đứa trẻ ta nhìn từ nhỏ tới lớn, sao ta có thể không biết cho được.”



Tiêu Dư An hành lễ một lần nữa, cùng thuộc hạ của Trần Ca trở về hoàng cung.



Vốn Tiêu Dư An định trực tiếp trở về tẩm cung của Yến Hà Thanh, ai ngờ thuộc hạ của Trần Ca lại đưa hắn đi đến tẩm điện phía tây, Tiêu Dư An cũng chẳng nhiều lời, định sau đó sẽ tự mình quay lại.



Nào biết hai người vừa đi đến tẩm cung đã trông thấy một đám người đang lục soát, đào sâu ba thước, đệm chăn y phục cùng với tất cả đồ vật của Tiêu Dư An đều bị ném ra khỏi tẩm cung, loạn thành một cục.



Thiêm Hương đang ra sức lôi kéo ngăn cản bọn họ: “Các ngươi làm gì đó!! Đây là tẩm cung của Tiêu quận vương!! Các người làm gì! Buông ra! Buông ra hết mau!”



Một thị vệ hung thần ác sát bị nàng lôi kéo đến mất kiên nhẫn, hung hăng đẩy nàng một cái: “Cút.”



Ngay lúc Thiêm Hương lảo đảo lui lại mấy bước suýt chút nữa ngã xuống đất thì được một người ôm lấy vai, ổn định lại thân thể, Thiêm Hương ngẩng đầu, ngạc nhiên hô: “Tiêu quận vương.” – Tiêu Dư An vỗ vỗ đầu Thiêm Hương bảo nàng tránh sang một bên, sau đó tiến lên khóa cổ thị vệ kia một cái rồi lập tức vặn tay hắn xoay về phía sau, đem thị vệ kia ép lên mặt đất, Tiêu Dư An cười nói: “Đại ca, còn độc thân hả? Có biết thương hương tiếc ngọc không đấy? Ngươi độc thân là đáng đời rồi, để ta làm một bài thơ tặng ngươi nhá, hai con hoàng oanh cùng ca hát, chỉ có mình ngươi cẩu độc thân!”



Thị vệ kia đau đến mức đổ cả mồi hôi lạnh, vội vàng xin giúp đỡ hô to: “Hoàng tướng quân!”



Tiêu Dư An sững sờ, vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thì đã có hơn mười người đột nhiên vây đến. Chẳng qua chỉ trong chốc lát, tình thế đã đột ngột thay đổi, lần này, đến phiên Tiêu Dư An bị người xoay cánh tay, đè đầu ép quỳ xuống mặt đất.







Soup: Mấy chương gần cuối tác giả viết dài hơn hẳn.