Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 205 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Yến Hà Thanh nghiêng người tránh thoát mũi kiếm Hoàng Việt đâm tới, từ bên trong tế phẩm rút ra một thanh đoản đao. Đao kiếm đụng nhau vang lên vài tiếng thanh thúy giống như tiếng sét rạch phá bầu trời, hai người giao thủ mấy chiêu, nhưng một thân một mình Hoàng Việt không có cách nào đả thương được Yến Hà Thanh.



Đây là chuyện trong dự liệu, Hoàng Việt chẳng có hơi sức đâu mà buồn bực, cấp tốc cho người xung quanh một ánh mắt ra hiệu, hơn mười người áo đen không chút do dự, trong khoảnh khắc đã giơ khảm đao lên nhào về phía Yến Hà Thanh.



Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, chỉ trong một cái chớp mắt ngừng thở, giữa đất trời chỉ còn tiếng gió núi lướt qua cành lá mùa xuân phát ra từng trận thanh âm rào rào.



Đột nhiên một tiếng kêu thảm đánh vỡ không gian yên tĩnh!



Gần như tất cả mọi người đều sững lại, quay đầu nhìn về phía truyền đến tiếng rú thảm.



Thân tín của Hoàng Việt vốn đang trông coi Tiêu Dư An cong người lại che phần bụng, đau đến mức hơn nửa ngày mới tỉnh hồn lại, mà Tiêu Dư An thì đang hướng về phía dưới núi chạy như bay, vừa chạy vừa hô: “Bảo hộ hoàng thượng!”



Sắc mặt của Hoàng Việt đột nhiên trắng bệch, phản ứng cực nhanh, xoay người đuổi theo Tiêu Dư An, Yến Hà Thanh theo sát phía sau lại bị hơn người tên áo đen vây lại.



Chẳng qua chỉ trong một sát na, thế cục đã đột nhiên bị thay đổi, Trần Ca mang theo mấy trăm thị vệ mai phục giữa rừng núi thật lâu cũng hiện thân, đối với đám người Hoàng Việt giống như bắt ba ba trong hũ, ngay cả đám người Tây Thục quốc tướng sĩ trong số những người áo đen kia cũng phản chiến toàn bộ.



Người bên phía Hoàng Việt toàn bộ đều hoảng loạn luống cuống, có người mạnh mẽ phản kháng, có người thì đã vứt vũ khí ôm đầu đầu hàng từ sớm, trong nhất thời đao quang kiếm ảnh, hỗn loạn đến không chịu nổi.



Trần Ca xông vào trong đám người muốn bảo hộ Yến Hà Thanh, lại thấy Yến Hà Thanh vội vàng hướng về phía Tiêu Dư An mà chạy.



Tiêu Dư An biết vừa nãy vì mình nên Yến Hà Thanh mới không dám tùy tiện hành động, hiện tại chỉ cần hắn chạy đến được nơi an toàn, tất cả đều sẽ dựa theo kế hoạt đã định mà đi.


Trong lòng Tiêu Dư An hoảng hốt, hô: “Yến ca, đừng!”



Tiêu Dư An còn chưa nói xong, Yến Hà Thanh đã quỳ xuống.



Đầu tiên Hoàng Việt trợn to hai mắt, lập tức phát ta tiếng cười to điên cuồng, cười xong hắn hô lên: “Yến Hà Thanh, đến cùng thì dựa vào đâu mà ngươi có thể lên làm hoàng đế được vậy? Dựa vào đâu hả? Ngươi nhìn thử ngươi cái đi, thật đáng buồn đến cực điểm, buồn cười đến cực điểm!”



Yến Hà Thanh bìn tĩnh nói: “Ngươi thả hắn ra, ta thả ngươi đi.”



“Thả ta đi, a, thả ta đi.” – Hoàng Việt thất thần lẩm bẩm ba chữ này, sau đó cười một tiếng ngẩng đầu lên: “Yến Hà Thanh, cho dù ngươi thả ta đi thì ta có thể đi đến đâu đây? Ngươi cho rằng ta sợ chết sao? Ta cho ngươi biết, từ thời khắc ta quyết định mưu quyền soán vị, ta đã chuẩn bị để rơi đầu rồi, Yến Hà Thanh, ta không cần ngươi thả ta đi, thế nào? Ngươi rất lo lắng cho hắn hả?”



Tay cầm chủy thủ của Hoàng Việt hơi dùng sức, Tiêu Dư An cố gắng không run rẩy, y phục ở phần bụng lại nhiễm một màu đỏ thẫm.



Hô hấp của Yến Hà Thanh lập tức trở nên không thuận, hắn nghe thấy Hoàng Việt điên cuồng cười nói: “Chỉ cần ngươi bò qua đây giống như chó, ta sẽ thả hắn, thế nào? Ha ha ha, quân vương của một nước, đường đường là quân vương một nước, buồn cười, thật sự là quá buồn cười!”



Bất chợt tiếng cười của Hoàng Việt trở nên im bặt.



Ngay tại thời điểm hắn vừa dứt lời, Tiêu Dư An đột nhiên không để ý đến uy hiếp của chủy thủ, xoay người lại, hắn chỉ khẽ động như thế, trong khoảng khắc chủy thủ không có cách nào đâm vào bụng hắn nữa!



Toàn thân Tiêu Dư An run rẩy, nhịn đau mà mắng: “Buồn cười cái mả cha nhà ngươi!”



Hoàng Việt hoảng hốt, đang muốn rút chủy thủ về muốn khống chế Tiêu Dư An lần nữa, Tiêu Dư An đột nhiên phát lực, hai người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, bất chợt đạp hụt, cùng nhau ngã xuống vách núi!Soup: 3 chương, phê lòi mắt.