Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 208 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Yến Hà Thanh thu dọn qua tấu chương một chút, đứng dậy đi đến tẩm cung, không còn sớm nữa, Tiêu Dư An không có ai bên cạnh thì không ngủ được, hắn phải nhanh đi về.



Yến Hà Thanh trở lại tẩm cung, cho lui tất cả thị vệ, đẩy cửa đi vào, vừa bước vào tẩm cung Yến Hà Thanh đã nhận thấy hôm nay khác hẳn so với mọi ngày.



Bình thường bất kể là Yến Hà Thanh về trễ đến mức nào, Tiêu Dư An nhất định sẽ để đèn mà chờ hắn, mấy ngày trước đây Tiêu Dư An bị thương nặng không thể không nằm trên giường thì cứ nằm yên trên giường như thế, thấy hắn trở về thì ngoan ngoãn nở nụ cười gọi hắn Yến ca.



Nhưng hôm nay trong tẩm cung đen kịt một mảnh, ngay cả người hầu hạ Tiêu Dư An là Thiêm Hương cũng không ở đây.



Yến Hà Thanh trù trừ một hồi, mượn ánh trăng sáng đi vào tẩm cung, ở một góc khuất trong tẩm cung đốt huân hương không rõ mùi vị, khói trắng lượn lờ đan xen dưới ánh trăng tựa như nhảy múa, lúc Yến Hà Thanh đi đến bên giường thì đột nhiên dừng bước.



Trên giường, hai tay Tiêu Dư An bị lụa đỏ trói lại, cả người co quắp trong một góc, bị cột vào giường, tóc đen tản mát, y phục trên người đều mở ra, thân thể trắng nõn như bạch ngọc như ẩn như hiện, hiện ra cảnh đẹp mê người.



Tiêu Dư An đợi hồi lâu, tay chân đều tê cả, rõ ràng hắn đã chuẩn bị tinh thần lâu như thế rồi nhưng khi nhìn thấy Yến Hà Thanh lại có chút khẩn trương, nuốt khan một chút, lắp bắp nói: “Yến, Yến ca, người về, về rồi?”



Yến Hà Thanh đưa mắt nhìn hắn một hồi, đi đến cạnh bàn gỗ châm nến lên, lại đi về giường lần nữa, đưa tay xoa xoa thân thể Tiêu Dư An.


Cổ họng Tiêu Dư An nghẹn lại, hốc mắt khô khốc, nói: “Yến ca… ta… ta…”



Tiêu Dư An nói không ra được lời giải thích, hắn cúi đầu, nhịn xuống khóe mắt cay cay, đang nghĩ phải làm thế nào cho tốt.



Yến Hà Thanh nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới lúc Tiêu Dư An xuyên hồn trở lại, mình đem hắn đẩy ra khỏi tẩm cung, hôm đó tuyết bay đầy trời, thân thể Tiêu Dư An đơn bạc, có lẽ là vì đau cũng có lẽ là vì lạnh, hốc mắt hắn cũng đỏ bừng giống hệt như ngày hôm nay.



Yến Hà Thanh đột nhiên đau lòng.



Yến Hà Thanh ngồi xuống giường, đem Tiêu Dư An áp lên cột giường hôn hắn, hôn lên khóe mắt của hắn sau đó lại hôn lên đôi môi mỏng kia, thành kính trân trọng.



Nụ hôn qua đi, Tiêu Dư An chỉ trời chỉ đất, gằn từng chữ một: “Nhất định sau này ta sẽ khiến ngươi mơ thấy ta nhảy nhót tưng bừng, xoay tròn lăn lộn.”



Yến Hà Thanh ừ một tiếng, vừa muốn để Tiêu Dư An tranh thủ thời gian dưỡng thương cho tốt thì Tiêu Dư An lại đột nhiên túm lấy tay áo hắn, cười cười, lắp bắp nói: “Tướng, tướng công, ngươi xem, xem, hôm nay, ngày tốt cảnh đẹp, hay là, hay là…”



Nói được phân nửa, Tiêu Dư An nói không nổi nữa, sờ sờ mặt nhìn trời nhìn đất: “Khụ, không nói được nữa, sao lại xấu hổ thế cơ chứ…”



Nào biết Tiêu Dư An còn chưa dứt lời, đột nhiên lại bị Yến Hà Thanh đè xuống giường, hô hấp của Yến Hà Thanh hơi gấp, đôi mắt phát sáng, thanh âm mặc dù đã khắc chế nhưng vẫn run nhè nhẹ, hắn nói: “Ngươi gọi ta là gì?”