Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 210 :

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Nguyên một ngày Tiêu Dư An chỉ nhìn bồn thủy tiên trên bàn mà cười ngây ngô.



Lúc đầu Thiêm Hương còn hỏi thăm xem hắn gặp chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy, nhưng hiện tại thì đã do dự xem có nên đi mời thái y hay không rồi.



Điềm tĩnh dịu dàng, nụ hoa thủy tiên mang theo sương sớm, Tiêu Dư An đưa tay vuốt ve phiến lá xanh biếc thon dài, cười nói: “Thơm quá.”



Sau đó hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ: “Mặt trời mọc giữa biển mây, thiên không xanh thẳm!”



Hít sâu một hơi: “Gió se se lạnh, dễ chịu!”



Ngước mắt nhìn hoa mai còn chưa héo tàn trong nội viện: “Sương lạnh một mạt hồng, kinh diễm!”



Thiêm Hương: “… Tiêu quận vương, ngài làm sao thế?”



Hai mắt Tiêu Dư An cong cong: “Thì ta vui thôi!”



Tiêu Dư An đem những thứ có thể khen ở xung quanh mình khen hết một lượt, ngay cả hoa hoa cỏ cỏ bình bình lọ lọ đều không tha, cảm thấy như thế vẫn chưa đủ để biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình, thế là hớn hở chạy vào trong viện.



Ngày hôm nay, Trần Ca tướng quân vẫn không ngừng không mỏi ở trong viện kiên trì đào ao, ao nước đã thành hình, Trần Ca đứng ở đầu ao lau mồ hôi trên trán xong thì hai tay chống nạnh, rất có cảm giác thành tựu. Bỗng nhiên có người đi đến bên cạnh, người kia ngồi xuống bên cái ao đã thành hình, một chân cong lên, một chân lắc lư cười hì hì nhìn Trần Ca.



Trần Ca ngẩng đầu cười ôm quyền hành lễ: “Tiêu quận vương.”



Tiêu Dư An chào hỏi hắn: “Nè nè nè, Trần tướng quân có biết múa ương ca* không?”



(*Mùa ương ca: Một điệu múa dân gian Trung Quốc.)



Trần Ca ngây ra: “Múa, múa cái gì?”


Tiêu Dư An: “…”



Yến Hà Thanh khẽ nhếch miệng, tiến lên mấy bước, cả mặt cả cổ Tiêu Dư An đỏ ửng, hắn muốn xoay người nhặt khăn trùm lên nhưng vì mũ phượng trên đầu quá nặng, hơi cúi người xuống một cái đã có cảm giác muốn rơi xuống.



Tiêu Dư An còn đang xoắn xuýt không biết phải làm sao để xoay người, Yến Hà Thanh đã đi tới bên cạnh, cúi người nhặt khăn trùm đầu lên.



Tiêu Dư An bối rối nhìn hắn, cúi đầu lắp bắp nói: “Yến, Yến ca, ngươi, ngươi tới rồi…”



Yến Hà Thanh “ừ” một tiếng, vừa cúi người tới gần hắn vừa mở khăn đỏ trong tay ra chậm rãi trùm lên cả hai, trong nháy mắt môi lưỡi chạm nhau, khăn trùm rơi xuống, ánh nến khẽ động, ánh trăng sáng ngời, tình ý kéo dài.



Thời điểm động tình, ngay cả khi khăn trùm từ từ rơi xuống lần nữa hai người cũng không phát giác.



Nụ hôn kết thúc, Tiêu Dư An cúi đầu xoa cổ hơi thở dốc, mũ phượng quá nặng, ngửa đẩu lâu, cổ đau thực sự.



Yến Hà Thanh nhìn ra sự khác thường của hắn, khẽ nói: “Không thoải mái thì cởi xuống đi.”



Tiêu Dư An nói: “Không, không sao, chẳng, chẳng phải người thích đó sao? Thích thì ta, ta đội, đội, cho người nhìn, nhìn đã mắt luôn.”



Khóe miệng Yến Hà Thanh hiện ra nụ cười nhàn nhạt: “Không sao, sau này còn nhiều, rất nhiều thời gian.”



Tiêu Dư An nghe nói như vậy cũng cười theo: “Ừm, cũng đúng!”



Nụ cười kia vô câu vô thúc, dịu dàng như nước, giống như xuân hoa thu nguyệt, sao trời chiếu rọi, sáng loáng tiến vào hai mắt Yến Hà Thanh, khắc vào trái tim của hắn, nhung nhớ trong chớp mắt, bầu bạn cả một đời, chỉ vì một câu nói, vì người mà luyến thương.



Trước sau như một.