Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 218 : Phiên ngoại 07

Ngày đăng: 09:40 18/04/20


Nghe thấy xưng hô quen thuộc, Yến Hà Thanh đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.



Một tay Tiêu Dư An đè lại bả vai hắn, một tay vuốt cằm hắn, cong mắt cười nói: “Nhớ nhung dằng dặc hồi ức dằng dặc, Yến ca nhà ta thật đẹp trai, thế nào, tin… a…”



Tiêu Dư An còn chưa dứt lời đã bị Yến Hà Thanh ôm lấy eo, thoáng dùng sức, sau một trận long trời lở đất, cả người Tiêu Dư An bị Yến Hà Thanh đè xuống chăn đệm mềm mại. Hắn vừa lấy lại tinh thần, đã nghe Yến Hà Thanh ghé vào tai hắn nói khẽ: “Phụ thân ta đem ta bán cho ngươi rồi? Cấm luyến?”



Bên tai truyền đến hô hấp ấm áp khiến lưng Tiêu Dư An run lên, Tiêu tổng tài cảm thấy mình không thể thua khí thế được, giãy giụa nói: “Thật! Thật sự bán cho ta! Mặc dù ở thế giới này buôn bán người là phạm pháp nhưng về bản chất thì cũng không khác lắm đâu!”



Tiêu Dư An cứ giãy dụa như thế, vải vóc trên âu phục của hai người ma sát cùng một chỗ phát ra âm thanh soàn soạt, Yến Hà Thanh vội vàng nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Dư An, không chút lưu tình hôn xuống chặn cái miệng đang không ngừng líu lo của Tiêu Dư An, hôn đến mức người kia thở không ra hơi, không nói thêm được câu nào nữa.



Tiêu Dư An điều chỉnh lại hô hấp, nghe thấy Yến Hà Thanh nói khẽ: “Đây chính là kiếp trước của ngươi sao?”



Thấy Tiêu Dư An gật gật đầu, Yến Hà Thanh do dự nửa ngày, mở miệng nói: “Trước kia lúc ngươi trọng sinh, có phải vẫn luôn cảm thấy bất an không?”



Tiêu Dư An khẽ giật mình, sau khi mặt đối mặt với Yến Hà Thanh, chợt nhớ tới gì đó.



Trước kia lúc mình trọng sinh, rõ ràng có mười phần hiểu biết đối với thế giới kia nhưng vẫn cảm thấy bối rối, mà hiện tại Yến Hà Thanh đột ngột xuyên đến hiện đại, không quen biết ai, cái gì cũng không rõ, hắn bất an như nào cũng có thể nghĩ được, thế mà mình lại còn giả vờ không quen biết hắn!



Ngay lập tức trong lòng Tiêu Dư An tràn đầy áy náy, hắn đưa tay vòng qua vai Yến Hà Thanh, trấn an vỗ vỗ, sau đó cười nói: “Yến ca, ngươi đừng lo lắng, có ta đây rồi.”



Yến Hà Thanh ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn không nhẹ nhõm hơn được bao nhiêu, hai tay Tiêu Dư An ôm lấy mặt Yến Hà Thanh, cẩn thận dịu dàng mà hôn hắn, chợt nhớ tới gì đó nói: “Đi, chúng ta đi tắm một cái đã, mới từ bệnh viện về, phải tắm một cái mới được.”



Đã từng có một cái giường rộng mười mét vuông thì dĩ nhiên cái phòng tắm cũng sẽ không kém, cửa thủy tinh hai lớp, gương to bằng người, liếc mắt một cái có thể trông thấy cửa sổ trên mái làm bằng thủy tinh, còn có một cái bể tắm cỡ nhỏ, trong bể đổ đầy nước ấm còn đang bốc hơi, hòa cùng với cửa sổ trên mái tạo thành một không gian mơ hồ.
“Ừm.”



Hai người vừa thay xong quần áo, cửa phòng đã bị gõ vang, Tiêu Dư An mở cửa, Triệu quản gia cầm một cái hộp đựng điện thoại mới đứng ở ngoài cửa phòng: “Tiêu tổng, bên trong đã có sim rồi, có thể sử dụng ngay.”



Tiêu Dư An nói cám ơn, mở hộp lấy điện thoại lưu số của mình vào sao đó kéo Yến Hà Thanh lại dạy hắn: “Yến ca, ngươi nhìn này, có cái này, cho dù chúng ta không ở gần nhau cũng có thể nghe được giọng nói của nhau.”



Yến Hà Thanh nhíu mày: “Chỉ có thể nghe được tiếng thôi sao.”



Tiêu Dư An ngây ra, sau đó nói: “Còn có thể nhìn thấy.”



Nói xong Tiêu Dư An nhấn mở cuộc gọi video, đặt vào trong tay Yến Hà Thanh, mình thì lặng lẽ đi vào phòng tắm. Vốn hắn định làm mẫu cho Yến Hà Thanh một chút, nào biết trong video Yến Hà Thanh liên tục đưa tay chạm màn hình cảm ứng bối rối hỏi hắn ở đâu.



Tiêu Dư An vội vàng mở cửa phòng tắm: “Yến ca, ta ở đây.”



Yến Hà Thanh bước tới, sờ sờ gương mặt cùng tóc Tiêu Dư An, trầm tĩnh lại.



Tiêu Dư An vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều ôm lấy hắn: “Được rồi, ngươi không dùng được cũng không sao.”







Soup: Vì chương này Yến ca mới xuyên đến nên t vẫn để xưng hô “ta” “ngươi”, qua chương sau t sẽ đổi xưng hô theo hiện đại, mấy cô thích “anh” “em”, hay “anh” “tôi”, “tôi” “em”? Không ai rep thì t sẽ để theo ý t luôn