Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 33 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Không có tùy tùng, không có long liễn, hai người chậm rãi ung dung đi từ cung đông tới cung tây, đi từ sáng sớm tới trưa, cuối cùng Tiêu Dư An mới dừng bước.
Yến Hà Thanh ngẩng đầu nhìn về phía trước, khói lửa tràn ngập, mùi cơm chín tỏa ra bốn phía, không xa xỉ cũng không quá mức giản dị, phía trước treo biển đề ba chữ: Ngự thiện phòng.
Yến Hà Thanh không hiểu ra sao hỏi: “Chính là chỗ này?”
Trên mặt Tiêu Dư An treo lên nụ cười vô hại: “Không gạt ngươi, ta lạc đường.”
Yến Hà Thanh: “…”
“Ngươi đừng có mà dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta cũng chưa có quen thuộc đường trong cung, hôm qua đã cẩn thận hỏi rõ lộ tuyến rồi, cơ mà cung điện này quá lớn, hành lang đình viện lại giống nhau như vậy, đi một hồi liền lạc đường.” – Tiêu Dư An vô tội buông tay.
Yến Hà Thanh nhìn hắn, cảm thấy đau đầu: “Vậy sao lại dừng lại?”
Tiêu Dư An thở ngắn than dài, xoa xoa bụng: “Đói. Nhớ ra ngự thiện phòng ở gần đây nên tới.”
Trong đáy mắt Yến Hà Thanh thoáng qua một tia bất đắc dĩ: “Vậy ngươi đi ăn chút gì đó đi, chờ một chút, ngươi đang làm gì đó?”
Không biết Tiêu Dư An lấy từ chỗ nào ra một tấm vải, che kín nửa khuôn mặt, ở sau đầu cột lại thành nút kết: “Vào trộm chút gì đó, tránh để người phát hiện, ăn no xong còn phải tìm đường.”
Yến Hà Thanh: “…”
Đường đường là hoàng thượng lại phải đến ngự thiện phòng trộm thức ăn, chẳng lẽ điều này không đủ kinh động sao!
Tiêu Dư An nhét cho Yến Hà Thanh một miếng vải, hành động cấp tốc, hóp lưng lại như mèo, dán vào trên tường, Yến Hà Thanh vẫn còn chần chừ đứng tại chỗ, cuối cùng vẫn che kín mặt, theo Tiêu Dư An đi tới tường hậu viện đỏ thắm.
Giờ khắc này, Tiêu Dư An phát hiện một vấn đề.
Mặc dù từ nhỏ hắn đã luyện võ phòng thân, nhưng mà hắn không biết trèo tường.
Dù sao bản thân cũng là người thế kỷ hai mươi mốt, lại là một tổng tài, không có cơ hội luyện những thứ này.
Phỏng chừng thị vệ này đến đây ngủ gật, nhìn thấy hai người đầu tiên là vội vội vàng vàng muốn chạy trốn, chạy được một nửa cảm thấy không hợp lý cho nên mới quơ bội đao chạy lại, oa oa nha nha hô: “Kẻ khả nghi từ đâu tới đây?”
Tiêu Dư An lau lau khuôn mặt toàn than đen, miễn cưỡng lộ ra ngũ quan.
Tay thị vệ run lên một cái, bịch một tiếng quỳ xuống: “Hoàng, hoàng thượng?”
“Đừng có quỳ.” – Tiêu Dư An chịu không nổi nâng tay lên.
Thị vệ run rẩy đứng dậy: “Hoàng thượng, ngài sao lại đến nơi này? Đây chính là ngoại cung.”
Tiêu Dư An nói: “Ta hỏi ngươi, đàn tế thiên ở đâu?”
Thị vệ đáp: “Hồi hoàng thượng, đi thẳng về phía nam khoảng sáu dặm.”
Tiêu Dư An cười nói cám ơn, trở lại nói với Yến Hà Thanh: “Đi thôi?”
“Ừm.” – Yến Hà Thanh gật gật đầu.
Thị vệ ngây ngốc nhìn hai người sóng vai nhau rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mấy bước đã đuổi kịp: “Hoàng thượng, hoàng thượng, nơi này đã là ngoại cung, đường phía trước không dễ đi, rừng cây có nhiều đường nhỏ, vẫn nên về cung trước sau đó ngồi long liễn đến thôi.”
“Không cần, không có việc gì.” – Tiêu Dư An khoát khoát tay, ý cười ôn hòa, giữa thanh quang bạch nhật, tô lên vẻ mặt tuyệt mỹ của hắn, vào thời khắc này, làm sao cũng không thể nhìn ra bộ dáng bạo quân khiến người người kiêng kỵ.
Thị vệ ngốc lăng nửa ngày, chờ lấy lại tinh thần thì hai người đã biến mất ở phương xa.
Lần này đi, lại đi từ trưa đến tận hoàng hôn.
Tiêu Dư An mặc chính là lữ bào, chẳng những bước đi không nhanh, còn luôn mắc phải cành cây khiến hành động chậm chạp, nếu không phải bởi vì lạnh, hắn thực sự muốn xé quách vạt áo đi cho rồi.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời dần tối, cuối cùng đàn tế thiên cũng xuất hiện trước mắt hai người.