Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 41 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


Dương Liễu An an bước một bước dài xông lên phía trước, ôm Hiểu Phong Nguyệt xuống, vội vàng hô lên mấy tiếng, hai mắt đỏ ngầu như thể muốn chảy ra máu.



Thế nhưng Hiểu Phong Nguyệt đã không còn hô hấp và mạch đập.



Tiêu Dư An cấp tốc kéo Hiểu Phong Nguyệt từ trong lòng Dương Liễu An sắp sụp đổ ra, đặt y nằm xuống đất, không nói hai lời lập tức làm thao tác cấp cứu hồi sức tim phổi.



Sau ba lần chu kỳ CPR*, trong cổ họng Hiểu Phong Nguyệt phát ra thanh âm trầm đục, đột nhiên ho khan, ngay sau đó từ từ mở mắt ra.



(*Hồi sức tim phổi (tiếng Anh: cardiopulmonary resuscitation, viết tắt: CPR) là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch. Biện pháp cấp cứu CPR có thể sử dụng trong những trường hợp như nạn nhân bị ngạt thở do đuối nước, điện giật, ngộ độc thực phẩm.)



Tiêu Dư An đặt mông ngồi xuống đất, hơn nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần.



Đệt mợ!!!



Cũng may là năm đó ông đây vì để ứng phó tình huống chân ái của tổng tài bá đạo bị chết đuối mà đi học cấp cứu.



Cũng may năm đó ông đây chăm chỉ học tập, không có giống cái tên tổng tài bá đạo nhà bên cạnh, mới học được một nửa đã không thèm học nữa, kết quả đến lúc gặp chuyện, từ bên ngoài ép xuống bị lệch, đem xương sườn của người yêu đè gãy luôn.



Hiểu Phong Nguyệt mở mắt ra, bởi vì cổ bị siết bị thương nên nửa ngày không có cách nào nói chuyện. Y vừa nhìn thấy Dương Liễu An đã lã chã khóc.



Dương Liễu An cầm chặt lấy tay y, thanh âm nghẹn ngào run rẩy: “Vì sao… Vì sao lại phải làm như vậy kia chứ…”



Tiêu Dư An nhìn không được nữa, tiến lên đẩy Dương Liễu An một cái, đem người đẩy tới trong lòng Hiểu Phong Nguyệt.



Hỏi hỏi cái rắm ấy! Ôm y đi chứ!!



Một đôi khổ tình ôm nhau mà khóc, khiến cho trái tim thủy tinh bị dọa tan nát vừa mới dán lại của Tiêu Dư An lại bị dọa chảy mồ hôi lạnh, vịn cái bàn đứng lên.



Dương Liễu An buông Hiểu Phong Nguyệt ra, lại quỳ xuống trước mặt Tiêu Dư An. Tiêu Dư An vội vàng hô một tiếng: “Đừng có quỳ! Ngươi ôm y lên giường trước đi, sau đó bưng một chén nước nóng tới.” – Dương Liễu An ngốc lăng nhìn Tiêu Dư An, cảm thấy hình như mình nghe lầm thì phải.



Tiêu Dư An búng trán hắn, cười nói: “Còn ngớ ra đó làm gì?”



Dương Liễu An cũng bất chấp tất cả, ôm ngang Hiểu Phong Nguyệt lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn mền cho người ta xong rồi mới đi ngược ra lấy nước nóng.
Dương Liễu An nặng nề gật đầu: “Hoàng thượng, ngài yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ trong lòng.”



“Đi đi.”



Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt chắp tay, cúi người thật sâu chào Tiêu dư An, sau đó lái xe ngựa, biến mất vào trong màn đêm mịt mùng.



Tiêu dư An thắp đèn lồng hồi cung, lúc đi qua cổng thành, thủ vệ canh cổng vô cùng sợ hãi: “Hoàng thượng? Sao ngài lại về một mình, xe ngựa của ngài đâu rồi?”



Tiêu dư An cười đáp: “Đã đổi.”



“Đã đổi???”



“Đúng, đổi lấy hai khối chân tình.” – Nói xong, Tiêu dư An không để ý đến sự kinh ngạc của thị vệ, khẽ hát rời đi.



Ban đêm tuyết rơi, sương giăng đầy đất, hơi lạnh từ ánh trăng trong vắt chiếu xuống, cả cung đình ngập trong sắc trắng, Tiêu dư An đi vài bước, thấy phía trước có một người đang đứng. Có lẽ do đợi quá lâu, trên vai hắn đã đọng một tầng tuyết.



Tiêu dư An thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, bước vài bước qua: “Chờ ta đó hả?”



Đôi mắt đen nhánh của Yến Hà Thanh nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu.



Tiêu dư An cùng hắn sóng vai mà đi, kỳ quái hỏi: “Chỗ này khắp nơi đều là thị vệ, sao ngươi lại không bị bắt?”



Yến Hà Thanh trả lời: “Tránh đi.”



Tiêu dư An đột nhiên ai nha một tiếng, quay đầu nhìn Yến Hà Thanh: “Tiêu rồi, ta quên không hỏi Hiểu Phong Nguyệt, là người nào muốn hại ngươi.”



Yến Hà Thanh nói: “Không sao.”



“Có chứ sao không!” – Tiêu dư An ỉu xìu: “Chuyện này không thành, ai mà biết được kế tiếp người kia sẽ có thủ đoạn gì. Tuy rằng đã phái Hồng Tụ đi thăm dò, ba ngày là có thể tra ra được kẻ đứng sau màn, nhưng mà tra ra một người, lỡ đâu đằng sau lại còn người khác muốn hại ngươi thì phải làm sao bây giờ…”



Tiêu dư An lẩm bẩm một mình một hồi, sau đó cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lúc, đột nhiên búng tay cái tách, nói với Yến Hà Thanh: “Ta có biện pháp rồi, chơi lớn một lần triệt hết mọi tai họa luôn.”