Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 44 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Trời tháng hai, tuyết rả rích, phủ tướng quân.
Hiếm khi thấy, Tôn lão tướng quân lại ho khan, từng tiếng từng tiếng, như thể công bố về một người anh hùng đã đến tuổi xế chiều.
Tôn phu nhân giúp ông vỗ vỗ lưng, vừa vỗ vừa ở bên cạnh mắng: “Chân tay già yếu rồi mà mỗi ngày còn đòi chạy tới quân doanh luyện binh, không thể nghỉ ngơi mấy ngày đàng hoàng được sao?”
Tôn lão tướng quân tung hoành sa trường nhiều năm, rong ruổi thiên hạ, vạn người kính sợ, nhưng mà ông ấy…
Sợ vợ.
“Nhỏ giọng một chút, lỡ như bị người ta nghe thấy.” – Khuôn mặt Tôn lão tướng quân đỏ lên, thanh âm giống như muỗi.
Bàn tay Tôn phu nhân đập lên lưng ông: “Nhỏ giọng cái mông ấy, đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, uống rồi.” – Tôn lão tướng quân bĩu môi thì thầm.
“Hừ.” – Tôn phu nhân chống nạnh, tóc đã trắng đầy đầu, bộ dáng lại vẫn giống như một tiểu cô nương nũng nịu.
Bên ngoài có gã sai vặt đến báo: “Đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến.”
Tôn lão tướng quân vội vàng hắng giọng, khôi phục uy nghiêm: “Bảo hắn ở phòng khách chờ ta, ta sang ngay.”
Gã sai vặt đáp lại, vội vàng lui ra.
Tôn phu nhân giúp Tôn lão tướng quân sửa lại quần áo, cùng nhau đi tới phòng tiếp khách.
Trong phòng khách có một người đang đứng, ngũ quan đoan chính, thân cao tám thước, là một người trẻ tuổi không giận tự uy, nhìn thấy Tôn lão tướng quân, đầu tiên là quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng lên đỡ lấy ông.
“Vô Định hiền chất, sao lại đột nhiên đến tìm ta, ở quân doanh đã xảy ra chuyện gì sao?” – Vẻ mặt Tôn lão tướng quân lộ vẻ khẩn trương.
Cả hai đều cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, vì sao, lại khác biệt lớn đến như vậy chứ?
Quá-thảm.
Tuy nói thân là quân vương Bắc quốc, Tiêu Dư An phải có oán hận với Lý Vô Định, nhưng mà thân là độc giả, hắn sao lại…
Muốn cười như vậy?
“Đứng lên đi.” – Tiêu Dư An nhẹ giọng ho khan, che giấu ý cười: “Ngươi sao lại ở phủ tướng quân?”
“Hồi hoàng thượng.” – Lý Vô Định đứng dậy: “Đến thăm Tôn lão tướng quân.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng khách của phủ tướng quân. Tôn phu nhân đã rời đi từ sớm, chỉ còn Tôn lão tướng quân quỳ lạy trên mặt đất.
Tiêu Dư An vội vàng nâng ông đứng dậy, dìu ông ngồi xuống ghế dựa, cũng nói rõ ý đồ đến đây.
“Con út của Tạ gia, Tạ Thuần Quy?” – Tôn lão tướng quân kinh ngạc.
“Đúng, đúng là cậu ta.”
Nếu là người hoàng thượng khâm điểm, Tôn lão tướng quân dĩ nhiên không dám thất lễ, đứng dậy muốn đi gặp người, ai ngờ gã sai vặt ngoài cửa lại đột nhiên chạy vội vào: “Đại nhân, không xong rồi đại nhân, Lý tướng quân cùng người của hoàng thượng đánh, đánh, đánh…”
Tiêu Dư An: “Lớn… Sông lớn chảy về đông…?”*
Gã sai vặt một hơi hô lớn: “Đánh nhau rồi!!!”
(*Khúc này là ông An ông ấy nghe chưa hết câu đã cầm đèn chạy trước ô tô, đoán mò. Chữ “đánh” dá đọc cũng gần giống chữ “lớn” dà. Do ông anh sai vặt vội quá nói không ra hơi nên chắc ổng nghe nhầm thành vậy đó. Còn cái câu sau thì… mn cũng biết là thanh niên này thích chơi nối chữ rồi mà ha. Phịa thêm 1 câu vào thôi.”