Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Chương 7 :
Ngày đăng: 09:38 18/04/20
Trong truyện tổng tài, khi có em gái ấm áp mềm mại chủ động nhào vào lòng, nhóm bá đạo tổng tài đương nhiên sẽ nhanh chóng ôm lấy, tà mị cười: “Tiểu yêu tinh, đây là do em chủ động.”
Mà Tiêu Dư An, một tổng tài, thời điểm cảm nhận được có người nhào tới, còn chủ động bắt đầu cởi quần áo của mình.
Hắn!
Hắn xoay người một cái, sau đó làm một động tác rất tiêu chuẩn, bắt lấy tay người nọ, tay còn lại ấn đầu, đem người ta quật ngã.
Quật ngã!
Sau khi quật ngã được người rồi, phản ứng đầu tiên chính là…
Cảm thấy con đường trở thành một tổng tài bá đạo đã hết cách cứu vãn!
Người bị hắn quật ngã cũng sửng sốt, thanh âm mang theo sợ hãi, nức nở khóc: “Hoàng thượng, hoàng thượng, nhẹ một chút có được không?”
Âm thanh này, thật nhẹ, thật mềm, thật đáng yêu.
Vậy mà, lại là âm thanh của một cậu trai!
Tiêu Dư An vội vàng buông người ra: “Xin lỗi, xin lỗi, ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Cậu trai kia thoáng cuộn tròn: “Nô, nô tài không phải cố ý, hoàng thượng ngài đừng nổi giận.”
Tiêu Dư An ôm đầu.
Hắn đột nhiên nhớ tới hai việc.
Thứ nhất, cái tên quân vương này, mẹ nó, là đoạn tụ!
Thị vệ run run rẩy rẩy chỉ một con đường đá nhỏ phía nam.
Tiêu Dư An vừa lòng gật gật đầu, đôi tay chắp ở sau lưng, hướng đường đá nhỏ đi tới.
Thị vệ vội vàng hô to: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, ngài một mình…” (1)
“Thân vô thải phượng song phi dực, một mình lang thang tự mình vui”
“Thế…” (2)
“Thương cảm Hàn Dực dữ thanh minh, lời vô ích nói ít lại được không?”
“Nhưng…” (3)
“Nhưng sử Long thành phi tướng ở, nói thêm câu nữa ta đập ngươi luôn đấy.”
**(Chú thích một chút: Anh An đang tự mình chơi đố thơ với bạn thị vệ, bắt đầu từ câu thị vệ hô to, cái này đọc raw sẽ thấy rõ hơn, chữ cuối trong câu (1) của bạn thị về là 身 – thân, ảnh nối bằng身无彩凤双飞翼 – thân vô thải phượng song phi dực. Câu (2) 可 – Khả, ảnh nối bằng可怜寒食与清明Thương cảm Hàn Dực dữ thanh minh. Câu (3) 但 – nhưng, ảnh nối bằng但使龙城飞将在Nhưng sử Long thành phi tướng ở)
Sau khi dọa cho thị vệ không dám nói nữa, Tiêu Dư An nhìn không được cảm khái một tiếng: “Ba trăm bài thơ Đường, thực sự đều là kết tinh trí tuệ a.”
Nói xong Tiêu Dư An khẽ cười đi mất lưu lại đám thị vệ xung quanh mờ mịt: “Ba trăm bài thơ đường là cái gì…”
———
Thị vệ thực sự không lừa Tiêu Dư An, con đường nhỏ phía nam này quả thực không có người, một nửa ánh trăng hiện ra trong tầng mây, ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng tỏa xuống như một tầng sa mỏng phủ lên người Tiêu Dư An.
Lúc này, Bắc quốc đang là đầu mùa đông, gió lạnh se se, Tiêu Dư An mặc ít quần áo nên có chút chịu không nổi nên quyết định quay về. Đang lúc hắn xoay người chuẩn bị theo đường cũ trở lại thì bên tai truyền đến tiếng đàn.