Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 103 :

Ngày đăng: 09:07 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Beta: dailynhu16



Vì để mình không bị tống cổ về phòng làm việc nữa, căn phòng mấy năm không được sửa sang đã bị Trình Tuyển thay đổi.



Anh tìm người khiêng giường đi, chỉ để lại bàn làm việc và giá sách, phòng làm việc lập tức rộng rãi thêm rất nhiều. Trình Tuyển tỏ vẻ, lại mua thêm một bộ bàn làm việc nữa là có thể để Nguyễn Thu Thu cùng làm việc ở đây rồi.



Nguyễn Thu Thu: ".... Em thèm vào."



Vì cả căn nhà chỉ còn một cái giường nên Trình Tuyển liền có thể danh chính ngôn thuận chuyển đến phòng của Nguyễn Thu Thu. Cô vừa tẩy trang vừa liếc sang Trình Tuyển, chỉ thấy anh lúc thì ngồi ở mép giường, lúc thì lăn ra nằm ở giữa giường, trong ánh mắt mờ mịt chăm chú của Nguyễn Thu Thu, lăn lăn lăn lăn.



Nguyễn Thu Thu: "? Trình Tuyển, anh mấy tuổi rồi?" Hơn hai mươi tuổi đầu rồi còn chơi lăn giường?



Trình Tuyển dừng lăn qua lật lại. Anh nằm ngửa trên giường, hai tay giang ra như đang đo đạc độ lớn nhỏ của nó.



Trình Tuyển chậm rãi nói: "Hình như, giường này hơi nhỏ. Anh đổi cái lớn hơn."



Nguyễn Thu Thu sửng sốt: "Có nhỏ đâu?"



Hai người bọn họ nằm ngang ngủ vẫn còn thừa chỗ, sao lại nhỏ được.



Trình Tuyển: "Lúc lật người, hơi nhỏ."



Nguyễn Thu Thu liếc nhìn chiếc giường theo phản xạ. Cô nhớ lại động tác vừa nãy của Trình Tuyển, chớp chớp mắt, mãi sau mới tỉnh táo lại, mặt đỏ tới mang tai căm tức nhìn Trình Tuyển.



"Không biết xấu hổ! Không đổi!"



Thì ra vì người nào đó muốn được thoải mái lúc lăn giường nên mới muốn đổi giường rộng.



"Nhưng sẽ ngã xuống."



"Ngã xuống thì cứ nằm đất." Nguyễn Thu Thu oán giận đáp lại không chút nghĩ ngợi.



Trình Tuyển nằm ngửa trên giường, lặng im suy nghĩ.



"Hình như cũng không tệ."



Nguyễn Thu Thu: "..."



Cứ như vậy, Trình Tuyển cuối cùng cũng chính thức được định cư tại phòng ngủ của Nguyễn Thu Thu. Không, phải nói, cuối cùng cũng thành công lấy được quyền lợi nam chủ nhân của cái nhà này. Anh nằm lì trên giường, ôm lấy chiếc gối mềm mại, nghiêng mặt qua nhìn Nguyễn Thu Thu bận rộn tẩy trang rồi lại đập bộp bộp hết tầng này tới khác lên mặt.



Hai người một người dưỡng da, một người nằm xem dưỡng da, hài hòa dị thường.



Trình Tuyển nói: "Nhìn em như này, hệt như đang dán nhựa cao su lên mặt."




Xuyên qua con đường đầy cây, đối diện là một cửa hàng, tủ kem trước cửa cực kỳ bắt mắt.



"..."



"Em nhìn gì thế?" Trình Tuyển nhìn theo ánh mắt Nguyễn Thu Thu.



"Không có gì." Nguyễn Thu Thu cắn thìa, giọng điệu qua loa, "Về nhà thôi, mệt chết rồi."



Có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, công việc bận rộn, phải tăng ca nhiều, lại bất ngờ gặp được mẹ Trình Tuyển dẫn đến việc trạng thái tinh thần của Nguyễn Thu Thu không tốt lắm.



Hai người ăn kem ly xong cũng về đến nhà, Nguyễn Thu Thu thay áo ngủ xong là lao đầu lên giường ngủ.



Quả nhiên là do thân thể quá mỏi mệt, chưa đến mấy giây thì cô đã ngủ mất rồi.



Trong mộng, Nguyễn Thu Thu giống như đang trôi lơ lửng trên một đám mây, không nhẹ không nặng khiến cô thấy hơi hãi. Cô ôm chặt người, lại thấy căn phòng tối đen có đốm sáng. Một người đang núp trong chăn, xem điện thoại hết sức chuyên chú.



Căn hộ không lớn, khắp nơi bày đầy figure nhỏ, trên tường dán mấy tấm ảnh cắt từ báo đã hơi cũ. Nguyễn Thu Thu vô cùng quen thuộc những thứ này.



Cô gái trong chăn bỗng nhiên trở mình.



"Cái đệt! Đây là tiểu thuyết quái quỷ gì vậy trời, tác giả nghĩ gì thế?"



Giọng cô gái này, vô cùng quen thuộc.



Nguyễn Thu Thu vô thức tiến đến chỗ cô gái, nghĩ vậy, chính cô cũng chậm rãi tiến về hướng về phía trước, cuối cùng, dừng lại.



Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên gương mặt cô gái, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời có thần nhìn điện thoại chăm chú, không biết đọc phải tiểu thuyết gì, mặt kiểu muốn nói lại thôi.



"Thật muốn phỉ nhổ tác giả mà… Thôi, sáng mai lại nói."



Cô gái tắt điện thoại di động, ngửa mặt lên, sau đó, bốn mắt nhìn nhau.



"..."



Nguyễn Thu Thu toát mồ hôi hột lật người, nhìn thấy Trình Tuyển đang vươn tay, có vẻ như đang định đánh thức cô. Cô bổ nhào vào lồng ngực Trình Tuyển, ôm chặt lấy anh.



Trình Tuyển cúi thấp đầu, ôm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nguyễn Thu Thu giúp cô bình tâm lại.



Trình Tuyển hỏi "Lại gặp ác mộng à?"



"Ừm..."



Hồi ức cũng được coi là ác mộng sao