Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 107 :

Ngày đăng: 09:07 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Beta: dailynhu16



Mùa đông đầu tiên Nguyễn Thu Thu biến mất, trên dưới công ty dường như cũng tiến vào thời kỳ giá rét lạnh lẽo.



Không biết có phải ảo giác hay không, không khí cười vui nhốn nháo trước đó giờ chẳng thấy tăm hơi. Ngay cả Đồ tổng người luôn cợt nhả bất chấp hoàn cảnh cũng thường xuyên xụ mặt sầu lo, không còn hớn hở bám sau lưng thư ký như mọi khi, mặc dù giờ bọn họ đã xác định quan hệ.



Lão Mạnh nhiều lần tự mình đi tìm Đồ Nam để nghe ngóng đầu đuôi câu chuyện thế nhưng lần nào đáp lại cũng chỉ là câu trả lời không chắc chắn từ cậu.



Phòng làm việc của Nguyễn Thu Thu vẫn được giữ nguyên đó, đồ vật trang trí trong phòng không hề xê dịch, dường như chúng nó cũng đang đợi chủ nhân trở về.



Lão Mạnh thường mang vài lá bùa bình an đến treo trong phòng, làm căn phòng giờ tràn ngập bùa chú, nhìn qua vừa may mắn vừa thấy khôi hài, chỉ là người được cầu bình an vẫn chưa chịu trở về.



Đêm giáng sinh.



Trình Tuyển kết thúc công việc như mọi ngày, ngồi trên ghế làm việc, không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì.



Vốn tưởng rằng không có Nguyễn Thu Thu bên cạnh, Trình Tuyển sẽ không coi sức khỏe ra gì giống như trước, không chịu chăm sóc bản thân cho hẳn hoi. Ai mà ngờ mỗi lần trời đổ tuyết, anh đều nhớ đổi áo khoác, ăn cơm nhà một ngày ba bữa, yêu quý thân thể, độc lai độc vãng, kiệm lời ít nói.



Trước khi gặp được Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển cũng im lặng như vậy, nhưng khi đó là lười nói chuyện, còn giờ, lúc đối mặt với bọn họ, là không có gì để nói.



Có đôi khi họ thật sự lo anh sẽ nghẹn thành bệnh.



Nhưng trên thế giới này còn ai có thể khuyên được Trình Tuyển nữa đây, người duy nhất bước được vào lòng anh chính là người khiến anh chết lặng như bây giờ.



"Đại boss, anh không về nhà sao?" Phó Tử Trừng dè dặt hỏi.



Đêm giáng sinh, Đồ Nam ra ngài hẹn hò với thư ký, Tiêu Phiền thì bay sang Mỹ tìm An Nhu, chỉ còn mình cậu thê thảm FA, ngó tới ngó lui không thấy ai trong tầng lầu, chỉ còn một Trình Tuyển lẳng lặng ngồi yên không nhúc nhích.



Qua một hồi lâu, Trình Tuyển mới chậm chạp liếc cậu: "Hả?"



"Em hỏi là, anh không về... về nhà sao?"



Vừa nói hết câu, Phó Tử Trừng biết mình nói sai rồi. Đối với Trình Tuyển, căn phòng trống rỗng kia nào còn được gọi là nhà. Đừng nói Trình Tuyển, ngay cả cậu cũng thấy nhói lòng quay mặt đi chỗ khác, chỉ biết thì thầm nói xin lỗi.



Trình Tuyển im lặng đứng lên, trong ánh mắt chăm chú của Phó Tử Trừng, anh cầm lấy áo khoác choàng lên người, lặng yên ra khỏi văn phòng. Lái xe vẫn đang đỗ trong bãi xe chờ anh, mỗi ngày đi làm một cách máy móc như vậy, anh nhắm mắt cũng có thể nhớ kỹ nên bước ở đâu.



Có lẽ vì quá buồn tẻ, anh thậm chí còn đếm số bước chân cần để đi từ văn phòng đến chỗ đậu xe, rồi từ lúc xuống xe vào nhà cần bao nhiêu bước.



Khoảng cách từ Thiên Đường đến Địa Ngục ước chừng cũng chỉ dài đến thế mà thôi.




Gõ xong một hàng, tốc độ đánh chữ của cô lại chậm đi một chút, càng về cuối càng chậm. Đến cuối cùng, cô gõ một câu.



Cho dù có rất nhiều chỗ thiếu sót nhưng vẫn rất cảm ơn thế giới bạn đã mang đến cho tôi. Xin đừng từ bỏ sáng tác.



Gửi đi.



Nguyễn Thu Thu mệt mỏi nằm sấp trên bàn máy tính không động đậy.



Mấy nhân vật trong câu chuyện này đối với cô mà nói đã không đơn thuần là những kí tự từ lâu, viết một bình luận chê bai dài như vậy có hơi đi ngược với ý định ban đầu của cô rồi. Huống hồ gì tác giả không còn sáng tác nữa.



"..."



Cô nên nghĩ cách khác đi thôi.



Nguyễn Thu Thu nằm sấp ngủ một lúc, thầm nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ vào Weibo liên hệ tác giả, tìm cách giải quyết khác.



Nửa đêm đang mơ màng ngủ, cô hắt hơi một cái, dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng người. Màn hình vi tính vẫn sáng, dừng trước bình luận dài dằng dặc của cô, cô vô thức ấn tải lại, thấy bên dưới có người trả lời.



Lầu 1: +1



Lầu 2: Chủ comment nói rất đúng trọng tâm.



Lầu 3: Sao tôi lại thấy cảm động thế nhỉ.



...



Nguyễn Thu Thu chậm rãi trượt xuống, nhìn thấy bình luận trả lời thứ 10, là tác giả tự mình hồi âm.



Tác giả: Xin lỗi, đã lâu không online, đúng lúc muốn cập nhật phiên ngoại, mọi người muốn xem thì xem đi nhé. Gì chứ sáng tác là tôi tuyệt đối không từ bỏ đâu.



Cập nhật phiên ngoại à.



... chờ một chút.



Cập nhật phiên ngoại?



Nguyễn Thu Thu không dám tin dụi dụi mắt, trái tim trong nháy mắt bắt đầu đập cuồng loạn.



Cô có cảm giác, mình sắp được về rồi!