Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 110 :

Ngày đăng: 09:07 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Beta: @dailynhu16



Nguyễn Thu Thu nghĩ cô chắc chắn là điên rồi mới có thể tim đập thình thịch, cả người phát run lúc Trình Tuyển hôn mình.



Nếu không phải bọn Đồ Nam vẫn còn đứng đó, chỉ sợ cô sẽ ngây ra đấy mất.



Đồ Nam, Ôn Thiến, Phó Tử Trừng, lão Mạnh, tất cả đều đang đứng trên hành lang. Bọn họ hiện đang có một thắc mắc to đùng, đó là Nguyễn Thu Thu đã đi đâu.



Tại sao bỗng dưng bặt tăm bặt tích suốt bảy tháng trời, mặc cho bọn họ tốn hết tâm tư dò hỏi, lùng sục khắp mọi nẻo đường, Nguyễn Thu Thu vẫn bặt vô âm tín. Mà giờ cô lại đột nhiên xuất hiện ở cục cảnh sát, trên người còn mặc quần áo mùa hè mỏng manh.



Nếu không phải cô đang chân chân thực thực đứng trước mặt, bọn họ sẽ nghĩ là mình gặp ma mất.



Nguyễn Thu Thu còn phản ứng kịch liệt hơn.



Nghe tin mình biến mất suốt bảy tháng, cô mờ mịt trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc, sau đó lại như ngớ ra chuyện gì, cẩn thận quay đầu qua nhìn Trình Tuyển. Anh đứng cạnh cô, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ nắm chặt tay cô không buông dù chỉ một giây.



Cô không thể tin được, tâm trạng của Trình Tuyển đã như thế nào suốt bảy tháng qua, khi chờ đợi cô mà không có bất kì tin tức hay tia hi vọng gì.



Bảy tháng.



Mà cô, chỉ mới một buổi sáng, tâm trạng đã nát bét cả rồi.



Thảo nào cô lại thấy anh gầy thế, lúc ôm còn sờ được xương sườn xương sống lồi lên.



Nguyễn Thu Thu chua xót không thôi.



"Thế rốt cuộc là chị đi đâu? Đại boss cũng sắp không chịu nổi, bọn em còn tưởng rằng chị... Phi phi phi! Chị không sao là tốt rồi!"



Nguyễn Thu Thu trả lời qua loa: "Tôi... Tôi đến một nơi rất xa."



Lời vừa bật ra, Nguyễn Thu Thu tự im lặng suy tư một lát, cảm thấy nói câu này còn kỳ quái hơn không nói. Quả nhiên, sắc mặt của những người khác đã bắt đầu biến đổi, hoài nghi liệu có phải cô hoàn hồn về hay không, cứ nhìn cô mãi, muốn nói lại thôi.



Nguyễn Thu Thu: ".... Tóm lại là sẽ không đi nữa, mọi người yên tâm đi."



Đặc biệt là Trình Tuyển.


Nguyễn Thu Thu hỏi: "Có phải còn đói không?"



Trình Tuyển đặt bát xuống: "No rồi."



Đã lâu rồi anh không ăn nhiều như vậy.



Trình Tuyển đi rửa bát như mọi khi, mãi không nghe thấy âm thanh thì vô thức ngoảnh đầu xem Nguyễn Thu Thu còn ngồi đó không. Cho dù cô đã cam đoan nhiều lần rằng sau này mình sẽ không rời đi, anh vẫn lo được lo mất.



Nguyễn Thu Thu đi toilet, Trình Tuyển cũng định theo vào, bị cô vội vàng ngăn ngoài cửa.



"Em chỉ đi vệ sinh thôi!"



"Anh không ngại."



"... Em ngại!"



Trình Tuyển đứng ngoài cửa, cửa nhà vệ sinh đóng chặt, cách vài giây lại gọi tên Nguyễn Thu Thu một lần, cô sẽ kịp thời đáp lại. Lúc đi tắm cũng phải luôn mồm nói chuyện với Trình Tuyển khiến cô uống không ít nước tắm, còn suýt bị sặc.



Cô hiểu tâm trạng của Trình Tuyển lúc này, bởi vậy đều cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của anh.



Lúc nằm trên giường, Trình Tuyển chậm rãi ôm cô vào lòng khiến quanh cô đều là mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của anh. Cô bình yên ôm lấy cánh anh.



Hai người ôm nhau, Trình Tuyển chẳng hề làm gì, chỉ đơn thuần đắp chung chăn.



Bọn họ đều trợn tròn mắt, không buồn ngủ.



Nằm nằm mãi, Nguyễn Thu Thu mỏi mệt, nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Trình Tuyển bất an nhẹ giọng kêu to.



"Thu Thu?"



Trong cơn mơ màng, cô khẽ hôn lên cằm, rúc vào ngực anh.



"Em đây."



Em sẽ luôn ở đây.



*Editor: Hỡi những con cú đêm, hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào!!!! _(ˇωˇ」∠)_