Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 16 : Vả mặt bốp bốp bốp
Ngày đăng: 09:00 18/04/20
Editor: Hạ Cẩn
Thời gian nghỉ ngơi chỉ có năm phút đồng hồ, rất nhanh đã kết thúc.
Mọi người mới đó còn ầm ĩ giờ đều an tĩnh lại, chờ vòng đấu tiếp theo, cũng đã có người không còn hứng thú, trực tiếp rời khỏi. Bọn họ đã có thể dự đoán đến kết quả —— chắc chắn là đại thần cho tay mơ ăn hành, đơn phương ngược tra đương nhiên không có gì đáng xem rồi.
Nguyễn Thu Thu trở lại trên chỗ ngồi, chờ màn tranh tài tiếp theo.
Cô nhìn bộ dạng bình tĩnh của Trình Tuyển, nhất thời cạn ngôn. Mọi người trong bang còn đang an ủi Nguyễn Thu Thu để cô không nên quá xấu hổ, Cố Quốc Thần Du là đại thần trong game, thắng người khác là chuyện rất bình thường.
Nguyễn Thu Thu: "..." Nếu như bọn họ biết Trình Tuyển mới vừa rồi đi lấy Yakult, còn có thể nói ra lời này không?
Trận thứ hai chuẩn bị bắt đầu, mọi người mong mỏi chờ đại thần ngược tra, để cái thằng ngu không biết lượng sức này tự nhìn lại bản thân cho tốt một chút.
Cố Quốc Thần Du nhìn Tây Giang Nguyệt đứng im bất động trên màn hình, bỗng nhiên có chút hoảng hốt —— vì sao, anh ta luôn loại cảm giác mơ hồ rằng đối phương chỉ là đang thử xem thực lực của anh ta như thế nào? Người chơi bình thường nhìn không ra, nhưng Cố Quốc Thần Du rõ ràng, anh ta có thể làm mất máu của Tây Giang Nguyệt tuyệt đối không phải may mắn cũng tuyệt đối không phải phát huy vượt xa bình thường.
Loại bình tĩnh vững vàng như tay già đời này không khỏi làm anh có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết.
Anh ta nhíu nhíu mày, khung đối thoại có một hàng chữ gửi ra ngoài.
Cố Quốc Thần Du: Tôi sẽ cố hết sức.
Tây Giang Nguyệt: Ừ.
Quần chúng vây xem hít drama lập tức phẫn nộ.
"ĐM, ngươi coi mình là ai chứ, Quốc phục đệ nhất Lý Tư Đặc à? Tinh tướng cái mẹ gì!"
"Quả thực quá phách lối! Đại thần dùng sức đánh hắn đi!"
"Câm mõm vào đi lão huynh, lấy thái độ gì nói chuyện với đại thần thế."
Người trong cuộc Cố Quốc Thần Du cũng không tức giận, ngược lại bởi vì đối phương khí định thần nhàn* trả lời làm cho anh ta mơ hồ có cảm giác bất an. Lúc anh ta đang cố nghõ xem cảm giác bất an từ đâu mà đến thì theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống, trận thứ hai, bắt đầu!
*气定神闲: tâm tình bĩnh tĩnh
Quần chúng ăn dưa mặc dù đi một chút nhưng cơ số vẫn đông đảo như cũ. Khung bình luận vẫn là một hàng dài kéo dài, đơn giản chỉ là thổ lộ và vuốt mông ngựa.
"Đại thần ngược hắn đi!"
"Một chiêu đưa hắn đến Tây Thiên!"
"Đại thần ta yêu ngươi a a a a a!"
Thư phòng Trình Tuyển cũng không yên tĩnh, trong điện thoại Đồ Nam cuồng loạn kêu lên khiến người ta đau tai: "Đại Boss anh đăng nhập trò chơi lúc nào, vì sao không nói với em một tiếng!"
Đại boss nhà mình đăng nhập game nhà mình vốn phải là chuyện tốt mới đúng, nhưng mà lại tạo thành sóng to gió lớn, Đồ Nam bó tay toàn tập, thật không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào.
Đầu bên kia truyền đến tiếng vang răng rắc răng rắc ăn bánh bích quy còn có giọng đại boss mơ hồ, ngữ điệu mập mờ ung dung: "Muốn ăn tiệc."
Đồ Nam: "Cái gì???"
Đáp lại cậu là tiếng "cạch" Đại boss cúp điện thoại.
Đồ Nam: "..."
Đại boss khốn nạn! Oa hu hu bé bị tức chết rồi!
...
Nguyễn Thu Thu khao Trình Tuyển, làm cho anh một bàn đồ ăn lớn. Cô nghe được tiếng cửa thư phòng bị mở ra, sau lưng Trình Tuyển chậm rãi đi lên trước, tiện tay lại cầm một bình Yakult, chuẩn bị mở.
Nguyễn Thu Thu nhất thời có chút thấp thỏm.
Cô nhìn về phía Trình Tuyển, cẩn thận kêu lên: "Cái đó... Đại thần?"
"..."
Trình Tuyển vốn đang ngửa đầu uống Yakult, có thể thấy rõ yết hầu của anh nhấp nhô mấy lần, đường cong hàm dưới gọn gàng tinh tế. Anh nghe được xưng hô của Nguyễn Thu Thu, động tác dừng lại, quay mặt chỗ khác ánh mắt lườm cô. Cặp mắt hẹp dài kia lười nhác lại không có tinh thần nhưng cô lại hiểu rõ ý tứ của anh: Điên rồi?
Nguyễn Thu Thu: "... coi như tôi không nói gì. Rửa tay ăn cơm đi."
Cô không nên nghĩ Trình Tuyển quá xa rời thế tục mới đúng.
Cái gì mà Lý Tư Đặc, cái gì mà Quốc phục đệ nhất, cái gì mà đại thần, nói cho cùng, cách dây cáp mạng luôn có photoshop. Trình Tuyển trước mặt cô mới là một người thật sự tồn tại, một...
Bàn tay được xưng là "Thần Tay" to rộng, đầu ngón tay thon dài đang nóng lòng dò xét đĩa sườn xào chua ngọt đã dọn xong trong mâm. Anh không hề chú ý tới sau lưng Nguyễn Thu Thu yên lặng tới gần, duỗi cái muỗng cán dài chưa dùng qua, dùng muỗng chuôi "bộp" một tiếng đánh vào sau gáy của anh.
Nguyễn Thu Thu yếu ớt hỏi: "Rửa tay chưa?"
"Chưa."
"Đi rửa tay."
"A."