Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 18 : Thế nào là ăn tạm?

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Nguyễn Thu Thu tỏ vẻ ăn tiệc không thể keo kiệt. Cô vốn chỉ muốn gọi mấy thứ, nhìn món này ăn ngon, món kia cũng ăn ngon, bất tri bất giác liền gọi vượt qua con số dự tính ban đầu.



Người phục vụ khui một bình rượu vang, rót cho Nguyễn Thu Thu.



Phong cảnh của nhà hàng vô cùng tốt, tiếng đàn violin du dương trầm bổng, ánh đèn mông lung, tinh xảo đến từng chi tiết trang trí, những vị khách thì ăn mặc bảnh bao nâng một ly rượu vang nhẹ giọng trò chuyện, hiếm có tạp âm ồn ào.



Nhìn xa xa ngoài cửa sổ có thể thấy được cảnh đêm của non nửa thành thị. Nơi này tiếp giáp bờ sông, tầm nhìn khoáng đạt, vừa đúng tránh được những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, ban đêm ánh đèn nhộp nhịp, cảnh đêm đô thị rực rỡ lại mông lung tương phản với ban ngày khắc chế kín đáo.



Cơn mưa to lốp bốp không ngừng rơi trên mặt đất nhưng lại nghe không được một tiếng động nhỏ, đột nhiên khiến Nguyễn Thu Thu có chút ngẩn ngơ.



Trình Tuyển chắc cũng đã về đến nhà.



Người phục vụ bưng món ăn lên, Nguyễn Thu Thu ngửi thấy hương vị đồ ăn mê người thì đã lập tức không thèm dể tâm đến Trình Tuyển nữa. Cô có chút chột dạ nghĩ, nếu nhà hàng ăn không tệ, lần sau sẽ mang Trình Tuyển tới dùng cơm để đền bù một chút.



Cô cũng không phải cố ý ăn mảnh, đây là chuyện bất đắc dĩ nha.



...



Cùng lúc đó, đoàn người Trình Tuyển đang đi thang máy lên lầu.



Đồ Nam rất hưng phấn, đại boss đã lâu không cùng ăn cơm với bọn họ, điều này khiến liên minh những chàng trai FA cứ luôn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Trên đường đi cậu nói liên miên lải nhải, vô cùng lo lắng hỏi chị dâu gần đây đang làm gì, chơi game có vui hay không, hi vọng chị dâu có thể đưa ra một phần nhận xét sau khi trải nghiệm trò chơi vân vân.



An Nhu đương nhiên biết Trình Tuyển trong game giận dữ vì hồng nhan, sắc mặt của cô ta có chút khó coi. Cảm giác nguy cơ mơ hồ quanh quẩn lấy cô ta —— có thể làm cho Trình Tuyển đi đến bước này, người phụ nữ kia tuyệt đối không đơn giản.



Khoảng thời gian này đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? An Nhu nhíu mày, vẻ mặt không mấy vui vẻ.



Nhưng mà...



Tối nay là một cơ hội tốt, cô ta chắc chắn phải nắm chặt.



Nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, khóe môi của cô có chút nhếch lên. Cô có tự tin, là đàn ông đều không cự tuyệt được người đẹp ôm ấp yêu thương, nhất là trong nhà chỉ có một đóa hoa thô ráp lòe loẹt làm nền càng làm tôn thêm vẻ thanh lệ thoát tục không giống bình thường của mình. Trình Tuyển chỉ là bị động một chút, nhưng cô không ngại chủ động.



Đồ Nam ho một tiếng: "Ra thang máy đi, An Nhu, ngây ngốc ở đấy làm gì chứ."



Tiêu Phiền là một tên đần chưa từng yêu đương bao giờ, một cái đầu gỗ ngáo ngơ, không giống câu sớm đã phát hiện trên đường đi An Nhu đều nhìn chằm chằm vào đại boss nhà cậu, ánh mắt mềm mại chảy nước khiến Đồ Nam xấu hổ một hồi lâu. Cậu thật sự không hi vọng An Nhu làm ra chuyện gì quá quắt, không nói đến những cái khác, chọc cho Trình Tuyển bất mãn, đến lúc đó còn muốn ngồi chức vị này chỉ sợ sẽ rất khó.



Đồ Nam thở dài trong lòng. Một ngày này, việc cậu phải quan tâm cũng thật nhiều nha.



Vị trí nhà hàng đã sớm hẹn trước xong, Lhó Tử Trừng có việc không đến, vốn là bốn người giờ lại thêm một cái An Nhu nên phải đổi vị trí.



"Thật có lỗi tiên sinh, hiện tại đã không còn bàn sáu người."



"Vậy làm sao bây giờ?"



Tiêu Phiền nói: "Vậy thì ta lách vào thôi, lấy thêm ghế." Nhìn bộ dáng nhiệt tình xum xoe của Tiêu Phiền, An Nhu không nói tốt cũng không nói xấu chỉ mím môi mỉm cười nói một câu cảm ơn.



Cố Du đã ngồi đợi trên chỗ ngồi một lúc lâu.


Trình Tuyển: "Ăn mảnh vui à."



Nguyễn Thu Thu: "..."



Lúc đầu rất vui! Hiện tại! Một chút! Cũng không! Vui vẻ!



Vẻ ngoài của Nguyễn Thu Thu tuyệt đối là vượt xa An Nhu. Dù là cô ngồi ở đằng kia có chút chật vật ho khan, đều không che giấu được vẻ kiều diễm động lòng người. Đồ Nam thu hồi ánh mắt, cười nói: "Một cô gái xinh đẹp."



Trình Tuyển lẳng lặng mà nhìn chăm chú Đồ Nam, ánh mắt của anh quá mức rõ ràng đến mức Đồ Nam có chút cười không nổi.



Trình Tuyển hỏi: "Đẹp mắt không?"



Đồ Nam không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Rất đẹp."



Trình Tuyển: "Đẹp mắt không?"



Dục vọng muốn sống mãnh liệt, Đồ Nam: "... Kỳ thật, cũng tạm."



Đồ Nam nhìn sang đại boss, luôn cảm thấy có chút không đúng lắm. Từ lúc vừa vào cửa đại boss đã liên tục chú ý tới cô gái xa lạ kia, bộ dáng... Rõ ràng là có chút không vui.



Cái này, Đồ Nam thật sự bị sốc mất rồi.



Đại boss ơi Đại boss à, anh không thể làm chuyện điên rồ đó! Anh là người đã có gia đình rồi đó!



Đồ Nam đã tưởng tượng đến lúc Trình Tuyển ly hôn, tiếp tục trải qua kiếp sống cô độc cùng với mì tôm và bàn phím, đến lúc chết già trong nhà cũng không ai phát hiện ra. Quá thảm rồi, quá thảm rồi AAA!



Ánh mắt chết chóc của Trình Tuyển khiến Nguyễn Thu Thu vô cùng xấu hổ, đứng ngồi không yên.



Chột dạ, cô đến cơm cũng không có ý định ăn nữa, vội vàng gọi phục vụ tới dự định tính tiền rồi chuồn



Muốn đi đến cyar ra phải đi ngang qua bàn của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu không có cách nào đi vòng qua, vô cùng khó xử xoắn xuýt một lát, quyết định giả bộ như không có việc gì, đứng lên lấy áo khoác che khuất mặt, cúi đầu mang theo túi, lặng lẽ đi về phía cửa lớn.



Tới gần, tới gần!



Sắp vượt qua chỗ Trình Tuyển rồi, cửa ơi chị tới ôm em đây!



Bước đi Nguyễn Thu Thu nhảy cẫng nho nhỏ thế cho nên cô không chú ý tới Trình Tuyển đã đặt dĩa xuống, chậm rãi quay đầu: "Không trở về cùng tôi sao?"



Trong ánh mắt khiếp sợ, ngơ ngác của những người khác, bước chân Nguyễn Thu Thu phanh lại.



Cô không tình nguyện chậm rãi xoay người, đón lấy ánh mắt giật mình của đám người, lúng túng vẫy vẫy tay: "Hello."



Đồ Nam có loại dự cảm: "Vị này là —— "



****Tác giả có lời muốn nói:



Trình Tuyển nhìn qua một bàn tiệc lặp lại: Ăn tạm?



Cảm giác xấu hổ tăng vọt, Nguyễn Thu Thu: Thật xin lỗi!! QAQ