Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Thân là ông chủ Gia Trừng, cách làm của Trình Tuyển tương đối công chính.



Anh giữ lại cho An Nhu một chút mặt mũi, suy cho cùng bị Gia Trừng sa thải, người trong nghề nhất định sẽ tiến hành đánh giá lại lần nữa với An Nhu. Với bên ngoài, đều nói là An Nhu bởi vì nguyên nhân gia đình không thể tiếp tục ở trong nước, trước khi đi đã đưa thêm một năm tiền lương và tiền thưởng cho cô, coi như là đền đáp cho những gì cô ta đã cống hiến cho công ty.



Đến lúc Nguyễn Thu Thu biết tin tức này, An Nhu đã sớm lên lên máy bay, rời khỏi nơi này.



Nguyễn Thu Thu thật sự kinh ngạc.



Khi cô biết tin mình được vào Gia Trừng, nhất thời tâm trạng lại có chút phức tạp.



Ba ngày nghỉ kết thúc rất nhanh, bởi vì trước mắt Gia Trừng đang làm một hạng mục, chắc chắc khi Nguyễn Thu Thu vừa trở về sẽ phải lập tức nhận đào tạo khẩn cấp, bận rộn không ngừng nghỉ.



Ngồi trên máy bay, Nguyễn Thu Thu liếc Trình Tuyển đang ăn thanh long, nhỏ giọng kêu tên của anh.



"Trình Tuyển."



"..." Trình Tuyển nhìn cô.



"Ở công ty anh có địa vị rất cao à." An Nhu và Trình Tuyển hai chọn một, mà lại để An Nhu rời đi, Nguyễn Thu Thu thật lòng cảm thấy Gia Trừng thật sự là quá quyết đoán, cũng quá mạnh tay.



Trình Tuyển ăn một miếng thanh long, không trả lời.



Nguyễn Thu Thu thấy không thú vị, hậm hực ngồi ngay ngắn.



Cô chợt nhớ tới, ông chủ lớn của gia trừng- Đồ Nam không biết có trở về không, ở khoang hạng nhất không có bóng dáng của bọn họ, chắc là còn đang tiếp tục nghỉ phép.



Ba người được Nguyễn Thu Thu nhớ thương hiện đang ngồi trong khoang phổ thông than thở.



Bọn họ cũng muốn đi khoang hạng nhất lắm nhưng mà không dám.



Đại boss đang bồi dưỡng tình cảm cùng chị dâu, bây giờ mà bọn họ vào đấy thì chẳng phải là ba cái bóng đèn sáng loáng hay sao. Đồ Nam nhìn cơm gà trước mặt, thở dài lần thứ n. Không phải cơm gà thì là cơm cá, không thể đổi sang cái khác à.



Cứ như vậy, một trận êm đẹp nghỉ phép nói hết liền hết.



...



Về đến nhà, Nguyễn Thu Thu phi thẳng vào giường lớn, té nhào vào chiếc giường mềm mại, dùng sức cọ xát chiếc chăn mềm cô thích nhất.



So với khách sạn sang trọng thì ổ chó nhà mình vẫn là thoải mái nhất.



Tâm trạng của Nguyễn Thu Thu hiện giờ vô cùng tốt.
Đồ Nam lập tức vui vẻ: "Có thể thành?"



"Không có vấn đề, chỉ cần con bé chịu khổ, vào tay tuyệt đối nhanh."



Nguyễn Thu Thu còn liều hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ, ngày đầu tiên đã tăng ca học tập ở công ty đến tối. Cô không về, Đồ Nam cũng không dám về, cậu còn phải để lái xe đưa chị dâu đưa trở về đó. Nghĩ như vậy, Đồ Nam càng sầu khổ hơn, hai vợ chồng đều cuồng tăng ca, còn cho cậu đường sống không vậy!



Điện thoại đinh một tiếng sáng lên.



Trình Tuyển: "Chưa xong việc?"



Đồ Nam run run rẩy rẩy trả lời "Chờ một chút liền đưa về." Cậu không dám nói cho Trình Tuyển bởi vì hôm nay Nguyễn Thu Thu tăng ca, một nửa đàn ông độc thân trong công ty đều kích động hóa thànhTam Lang liều mạng cùng tăng ca.



Đây cũng coi như là chuyện tốt. Nếu như bọn họ không ngấp nghé nàng dâu của đại boss thì càng tốt hơn.



Nguyễn Thu Thu còn đang mải mê xem kế hoạch, từ bối cảnh game, toàn bộ phong cách vẽ đến chuyện xưa và đặc điểm của từng nhân vật, cô tỉ mỉ đọc đi đọc lại để tìm cảm hứng cho riêng mình.



Đúng lúc này, có người gõ cửa, Nguyễn Thu Thu xoay xoay lưng, tưởng là lão Mạnh, kết quả lại là Đồ Nam.



"Hôm nay tiến độ của cô đã rất không tệ, đi về nghỉ, sáng mai lại tiếp tục." Đồ Nam cười ha hả khen một phen, "Thân thể là tiền vốn, chúng ta muốn có thể tiếp tục phát triển thì không thể quá tiêu hao thể lực được."



Nguyễn Thu Thu gật đầu, lúc này mới để ý đến bả vai vừa cứng vừa đau.



"Để tôi lái xe đưa cô về. Phụ nữ về muộn như vậy không tiện lắm."



"Vậy thì ngại quá..."



"Không có việc gì không có việc gì. Công ty ít nhân viên nữ, đều được đối xử như bảo bối. " Nhất là chị dâu, nửa cọng lông cũng không thể thiếu.



Nguyễn Thu Thu cảm khái nói: "Quả nhiên là Gia Trừng, đãi ngộ thật tốt."



Đồ Nam cười xấu hổ, đột nhiên chột dạ.



Tiếng nhạc vang lên, là điện thoại của Đồ Nam. Cậu không coi Nguyễn Thu Thu là người ngoài, trực tiếp nhận hỏi: "Cố Du?"



Nghe được tên Cố Du, lòng Nguyễn Thu Thu chợt căng thẳng.



Nếu như cô nhớ không lầm, lúc này sẽ là lần suy sụp nghiêm trọng nhất của Cố rDu.



Đầu điện thoại bên kia, giọng Cố Du tinh thần sa sút.



"Thật xin lỗi, tay của tôi bị thương, không thể nào tham gia thi đấu được."