Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 28 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Sáng sớm, Nguyễn Thu Thu chuẩn bị đi làm.



Cô làm xong bữa trưa, một phần bỏ vào trong túi, một phần để nguội bỏ vào tủ lạnh. Chẳng biết Trình Tuyển ra khỏi thư phòng từ lúc nào, buồn ngủ xoa xoa mắt, một tay đút túi đi đến trước tủ lạnh lấy ra một bình Yakult, ánh mắt của anh theo Nguyễn Thu Thu chuyển tới văn kiện bên trái rồi lại theo cô chuyển tới hộp cơm bên phải, nhìn vô cùng nhàn nhã.



Nguyễn Thu Thu ánh mắt liếc qua liếc Trình Tuyển ăn không ngồi rồi, bỗng nhiên có chút buồn bực.



Cảm giác như mình là một người chồng vất vả cực khổ dậy sớm đi làm kiếm tiền về nuôi gia đình, còn Trình Tuyển chính là một cô vợ bé nhỏ được cô nuôi, mỗi ngày đều chỉ biết ăn ăn uống uống.



Nguyễn Thu Thu: "..."



Nhưng mà có thể dùng tiền nuôi một tên đàn ông đẹp mắt như Trình Tuyển, cũng không tính là thiệt.... Nếu như EQ của anh có thể cao một chút thì tốt hơn.



Vừa nghĩ tới cục phân dê của mình... Phi phi! Hòn đá nhỏ màu đen của mình, thù mới hận cũ xông lên đỉnh đầu, trừng mắt liếc anh một cái.



Trình Tuyển vô tội nhìn cô, không hiểu sao mới sáng sớm mà cô đã tức giận như vậy.



"Tôi phải đi làm, anh ở trong nhà ngoan ngoãn chờ tôi."



Trình Tuyển vô cùng nghe lời: "Được."



Anh đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu thay giày, hưng phấn ra cửa. Cửa cạch một tiếng khép lại, căn phòng nháy mắt an tĩnh không tưởng nổi, Trình Tuyển lẻ loi trơ trọi ngồi trên ghế bàn ăn, đột nhiên cảm thấy giấu diếm thân phận thật sự không là một biện pháp tốt.



Căn hộ lại trống rỗng thêm một ngày.



Trình Tuyển uống một ngụm Yakult, cụp mắt xuống, lông mi nhỏ dài. Hồi lâu, môi của anh phát ra một tiếng thờ dài nhè nhẹ.



"Thật lạnh."



Có lẽ nên để ra ngoài tủ lạnh một lúc trước.



...



Nguyễn Thu Thu ngồi taxi đi làm như thường ngày. Cho tới bây giờ cô vẫn chưa học bằng lái, gần đây vì những phiền phức khi đi làm khiến Nguyễn Thu Thu không thể không cân nhắc mình phải chăng nên thi bằng lái rồi mua một chiếc xe.



Trước kia không thi bằng lái là vì cô sợ xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ nghĩ lại, sống chết do trời, sống dài hay ngắn không phải chuyện mình có thể quyết định.



Ngày hôm nay đi ra ngoài hơi chậm một chút, trên đường kẹt xe, anh trai lái xe phí hết tâm tư đổi tuyến đường, ý đồ vòng qua đoạn đường kẹt xe nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn không thể tới kịp giờ làm việc.




Anh ta đứng ngoài cửa lớn, thân hình gầy gò, vẻ mặt chăm chú dường như không phát hiện ra sự tồn tại của Nguyễn Thu Thu.



Nguyễn Thu Thu sững sờ.



Kì quái, hai người này thay nhau trấn thủ đấy à? Sao một người vừa về thì người kia lại tới rồi, cả hai đều đứng si si ngốc ngốc canh trước cửa Gia Trừng.



Nguyễn Thu Thu đi lên trước: "Cố Du."



Ánh mắt mờ mịt của Cố Du lập tức cứng lại, anh ta đứng thẳng người, quay đầu chỗ lại thì phát hiện Nguyễn Thu Thu mỉm cười tươi tỉnh chẳng biết đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào.



"Cô là..."



Nguyễn Thu Thu ồ một tiếng, chỉ chỉ vào cao ốc sau lưng: "Tôi làm việc ở đây, vẽ tranh."



Anh hơi bất ngờ nhưng lập tức bình tĩnh lại: "Lần trước thu thập CG, số 233 xếp hạng nhất chính là cô."



"Anh còn nhớ sao? Là vinh hạnh của tôi." Nguyễn Thu Thu cho là Cố Du đã giữ vững tinh thần, nghĩ thông suốt rồi, cười híp mắt nhìn anh, "Thế nào, muốn đi vào sao? Chỉ có điều hôm nay Đồ Nam không có ở đây."



"..."



Cố Du trầm mặc.



Ngày hôm nay anh vốn là muốn đến nhìn Gia Trừng một lần cuối cùng, sau đó chấm dứt những hoang đường, thất vọng của nửa đời trước. Bây giờ Nguyễn Thu Thu cười như vậy, nhẹ nhàng hỏi thăm anh khiến anh không có cách nào mở miệng được.



Cô cho rằng anh kiên cường. Lúc đầu anh cũng tự cho là như vậy..



Nhìn dáng vẻ hăng hái của Nguyễn Thu Thu, Cố Du nhớ tới Lý Tư Đặc, một người đàn ông như vậy phải có được ý chí sắt thép như thế nào. Mà anh ta chỉ mới chừng hai mươi đã muốn từ bỏ ý nghĩa cuộc sống của mình.



Thật sự là mất mặt đến không có cách nào nói ra miệng.



"Làm sao vậy?" Nguyễn Thu Thu hỏi.



"Không có gì."



Giọng anh ta hơi khô chát, không bằng giọng ôn thuận em tai của ngày thường, lúc ngẩng đầu lần nữa, nhiều thêm một loại cảm xúc.



"Tôi sẽ không bỏ cuộc." Cố Du lặp lại một lần giống như đang tự thề với chính mình.