Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 30 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Gió lạnh đìu hiu, không khí lạnh từ khe cửa sổ tràn vào lạnh cóng, Nguyễn Thu Thu run lẩy bẩy.



Chóp mũi của cô hơi ngứa, suýt nữa thì hắt hơi một cái, Nguyễn Thu Thu vội vàng che lại. Cô không muốn để Trình Tuyển phát hiện sự thật mình đặt thức ăn giao hàng cho nên vẫn phải cẩn thận một chút thì hơn. Nghĩ như vậy, động tác của Nguyễn Thu Thu càng thêm cẩn thận từng li từng tí.



Lúc này, Nguyễn Thu Thu không hề hay biết rằng cách đó chỉ vài mét, một ánh mắt chết chóc sâu kín của người nào đó đang chăm chú nhìn vào hành động mà cô tự cho là rất bí mật.



"Ùng ục ùng ục..."



Bụng phát ra tiếng kêu khát khao khó nhịn, Nguyễn Thu Thu nuốt một ngụm nước bọt, đã tưởng tượng thấy hình ảnh mình vừa ăn tôm hùm vừa xem phim truyền hình.



Cô kiên nhẫn chờ đợi một lát, cậu trai shipper dưới lầu vẫn chưa chịu còn lắc dây thừng, nhưng dây thừng trong tay đã cảm nhận được có vật đã được treo lên.



"..." Kỳ quái, đây là xong rồi hay là chưa xong vậy?



Nguyễn Thu Thu một tay kéo dây thừng vào, một tay kéo cửa sổ ra một nửa, nháy mắt làn gió lạnh buốt mất đi vật cản, bỗng nhiên nhào vào suýt nữa thổi cho mặt Nguyễn Thu Thu đơ luôn rồi. Cô rụt cổ lại, hối hận rằng mình hẳn nên khoác một cái áo khoác mới đúng, thừa dịp Trình Tuyển chưa có động tĩnh, Nguyễn Thu Thu thậm thà thậm thụt nhô đầu ra khỏi cửa sổ.



Shipper Tiểu Lý ở dưới lầu chết lặng tại chỗ, đang giãy dụa không biết nên nhắc nhở hay không nên nhắc nhở.



Cậu cũng là có đạo đức nghề nghiệp nha, nhỡ đâu không nhắc nhở, tiền boa không có thì làm sao giờ?



Từ góc độ Nguyễn Thu Thu nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cậu đứng tại chỗ, ngửa đầu tựa hồ đang nhìn Nguyễn Thu Thu.



Nguyễn Thu Thu ra hiệu OK với cậu.



Cô thăm dò kéo dây thừng, phát hiện đối phương buộc rất rắn chắc, thế là Nguyễn Thu Thu dứt khoát kéo lên từng bước một. Động tác của cô rất chậm chạp, dùng hết sức duy trì phương thẳng đứng cho gói hàng để thức ăn thành công đến đích.



Đừng nói nữa, cũng nặng lắm rồi.



Một giây sau, Nguyễn Thu Thu trợn tròn mắt.



Thức ăn giao hàng bị kẹt vào hàng rào phòng vệ dưới lầu rồi.



"..."



Nguyễn Thu Thu nghẹn đỏ mặt, ra sức duỗi dài cánh tay, muốn lôi hộp đồ ăn ra ngoài. Khối lượng thức ăn giao hàng không ít Nguyễn Thu Thu mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, cánh tay cũng đã run nhè nhẹ. Tâm trạng của cô lúc này rất rất phiền muộn, chỉ là ăn mảnh thôi mà sao lại phải lao lực như vậy chứ?



Cậu shipper đột nhiên nhảy lên xe chuồn đi, trong đêm tối một bóng người màu vàng chạy đi cực nhanh, chỉ vài giây đã không thấy bóng dáng.



Tiếng nhạc điện thoại của Nguyễn Thu Thu vang lên



Cô sợ tiếng điện thoại sẽ ồn ào đến Trình Tuyển, vội vàng dùng một tay níu dây thừng thật chặt, một tay tiếp điện thoại.


Nguyễn Thu Thu đội mũ áo lông lên, có ý muốn che khuất nửa gương mặt của mình, cũng may động tác của Trình Tuyển khá nhanh, sau khi tính tiền liền kéo theo Nguyễn Thu Thu rời đi.



Sắc trời bên ngoài đen nhánh, lạnh đến mức Nguyễn Thu Thu run một cái.



Cô đi theo bước chân Trình Tuyển bước chân về nhà, hai người đi chưa được mấy bước, đột nhiên một chiếc xe vụt qua nhanh như tên bắn, chỉ thiếu điều từ đường cái đâm hẳn lên khu đi bộ, mắt Nguyễn Thu Thu hoa lên còn chưa kịp hoảng sợ đã bị một lực gắt gao kéo lại. Cô lảo đảo bước loạng choạng vài bước, may là động tác Trình Tuyển rất ổn mới không để cô phải chật vật té ngã.



Sau đó, cô đụng đầu vào người Trình Tuyển.



Trình Tuyển một tay đè chặt Nguyễn Thu Thu, hỏi: "Bị thương sao?"



Anh cúi đầu xuống, khoảng cách đột nhiên được rút ngắn. Dưới ánh đèn lờ mờ, lông mi của anh rung động như lông quạ, đôi mắt lúc nhìn Nguyễn Thu Thu không có hờ hừng của ngày thường, màu mắt của anh rất đen, nhuộm màu mực nặng nề của ban đêm, cảm xúc dày đặc khiến Nguyễn Thu Thu thấy không rõ.



Cô không bị thương, Trình Tuyển phản ứng nhanh như vậy, chiếc xe cách cô còn khá xa.



Dây thần kinh chậm chạp của Nguyễn Thu Thu rốt cục cũng làm cho cô cảm nhận được sợ hại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.



"Không có gì, nhanh về nhà."



Trình Tuyển ừ một tiếng, nhưng không có buông tay ra.



Anh kéo tay Nguyễn Thu Thu đi về phía nhà, bước chân hơi nhanh khiến Nguyễn Thu Thu không tự chủ được chậm rãi chạy theo. Trình Tuyển tựa hồ ý thức được cô theo không kịp, anh tận lực đi chậm lại để cho Nguyễn Thu Thu có thể cùng đi lên.



Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm giác được lúc Trình Tuyển đứng đắn lên rất có mị lực. Nhan sắc tuyệt thế kia khiến cô cũng có chút rung động.



Trên đường đi hai người trầm mặc im ắng, có thể nghe được tiếng giày lạch cạch lạch cạch đi trên nền đất. Nguyễn Thu Thu bị kéo tay cũng không có phản ứng gì, cô đi vài bước, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."



Mặc dù chỉ là chồng trên danh nghĩa, nhưng Trình Tuyển vẫn rất đáng tin cậy.



Trình Tuyển nhẹ nhàng ừ một tiếng.



Anh mặc một chiếc áo khoác lông đen dài, cái đầu rất cao, chỉ chừa cho Nguyễn Thu Thu một bên mặt hờ hũng lười biếng cái giống ngày thường, phảng phất thờ ơ với sự cảm ơn của Nguyễn Thu Thu còn mang theo một chút lạnh lùng



Nguyễn Thu Thu liếc anh một cái rồi lại liếc anh một cái nữa.



"Hử..."



Nguyễn Thu Thu do dự.



"Anh đi đường lúc nào cũng cùng tay cùng chân như vậy à?"



Trình Tuyển: "..."



Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Tuyển là Tuyển xấu hổ à nha!