Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 32 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Trình Tuyển cụp mắt xuống, không nhìn rõ ánh mắt của anh.



Giọng anh rất trầm, không lớn, lúc túm lấy Nguyễn Thu Thu cũng chỉ túm lấy một mảnh góc áo nho nhỏ, tựa như con cá sắp chết đang cố gắng vùng vẫy trong nước, song lại phát hiện mình sớm đã sức cùng lực kiệt.



Anh vừa nói hết câu, Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.



Trình Tuyển đã nghĩ đến chỗ nào rồi?



Cô vốn muốn nói là, "Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên trở về rồi ngồi xuống nói chuyện".



Trừ chuyện xuyên sách, Nguyêc Thu Thu chưa bao giờ trải qua chuyện lớn như vậy, thân phận của Trình Tuyển liên quan đến tương lai của cô, Nguyễn Thu Thu sợ ngày nào đó Trình Tuyển bởi vì chuyện công việc mà xích mích với ai đó, đối phương dưới cơn nóng giận dùng tiền giết người khiến Nguyễn Thu Thu vạ lây.



Trình Tuyển không buông tay ra, rõ ràng là cao hơn Nguyễn Thu Thu cả nửa cái đầu mà giờ phút này lại đáng thương giống một đứa bé.



Lòng Nguyễn Thu Thu không khỏi mềm nhũn đi.



Cô không nhìn được người khác tỏ ra yếu kém, nhìn bộ dạng đáng thương củaTrình Tuyển, Nguyễn Thu Thu không cách nào nói được nữa.



Cô ôn tồn nói: "Chúng ta trở về nói chuyện được không?"



Bị người khác thấy, đối với Trình Tuyển cũng không phải chuyện tốt.



Trình Tuyển: "Không đi nữa?"



Nguyễn Thu Thu nói: "Chúng ta nói chuyện một chút"



Anh mím môi, không nói một lời, nếu như đầu có hai cái tai nhỏ cũng sẽ rầu rĩ rủ xuống.



Nguyễn Thu Thu: "..." Chiêu này lực sát thương thật sự quá mạnh, cô sắp không chịu nổi rồi.



Hai người im lặng suốt quãng đường về.



Nguyễn Thu Thu đi ở trước, Trình Tuyển cùng đi theo sau. Bọn Đồ Nam đang trốn trong một góc hẻo lánh, căng mắt nhìn Trình Tuyển đi theo Nguyễn Thu Thu. Lúc xuống lầu, anh bỗng nhiên quay đầu lại, cặp mắt phượng ngủ nửa cụp, con ngươi đen nhánh, nhanh chóng định hướng được vị trí của mấy người.



Ánh mắt giết chóc kia dọa mấy người run một cái, trong lòng khổ không thể tả.



Xong xong, Đại boss ghi thù rồi!



Phó Tử Trừng và Tiêu Phiền lập tức bắt lấy Đồ Nam hành hung một trận, đánh cho Đồ Nam kêu rên không ngừng, còn không dám đánh trả.



Tiểu trợ lý của Đồ Nam thấy cảnh ông chủ nhà mình bị đánh đập. Cô yên lặng một lát, quyết định vờ như không thấy gì, đi đường vòng về văn phòng nghỉ ngơi.



...



Ánh mắt sắc bén của Trình Tuyển lúc quay đầu về nhìn Nguyễn Thu Thu lại khôi phục thành nhóc con yếu ớt đáng thương, bất lực.



Ngày thường Nguyễn Thu Thu đều ngang ngược, nếu Trình Tuyển dám ngang, cô sẽ càng ngang hơn.




"Cậu là Mì ăn liền Khang sư phụ?"



Phó Tử Trừng: "Khục khục..."



"Cậu, ăn không ngon như sủi cảo?"



Tiêu Phiền bị doại đến mặt xám mày tro, lời nói không rõ ràng: "Thật xin lỗi sủi cảo, em sai rồi a không không không! Là chị dâu! Trời ạ! Em mổ bụng tự sát được rồi!"



Tiên sinh Yakult đang bình tĩnh uống Yakult, bộ dạng không liên quan đến mình.



Nguyễn Thu Thu chống nạnh, trợn mắt nhìn, mấy chàng trai lập tức ỉu xìu đi một nửa.



Không phải nói là giải quyết vấn đề sinh hoạt vợ chồng sao!



Vì sao kết quả vẫn là mấy người bọn họ gặp nạn vậy



Đồ Nam yên lặng nuốt nước mắt vài trong.



Kì nghỉ phép hàng năm của cậu đã ngâm nước nóng, tiền thưởng cuối năm của cậu nha... Đoán chừng, lại ngâm nước nóng.



Chuyện bên này huyên náo gà bay chó chạy, một bên khác, chân chính nữ chính Từ Bích Ảnh nghênh đón thời khắc bết bát nhất sau khi trùng sinh.



Từ sau lần cùng Cố Du cãi nhau, gọi điện thoại Cố Du không nghe, tìm tới cửa, Cố Du luôn luôn không ở nhà, không biết người chạy tới nơi nào. Người trong nhà đều đang hỏi hai người bọn gọi xảy ra chuyện gì, vì sao ngày đính hôn lại bị trì hoãn.



Từ Bích Ảnh phải chịu áp lực cực lớn, suýt nữa sụp đổ, đúng lúc này nàng biết được tin Cố Du một lần nữa tham gia kỳ tuyển chọn của Gia Trừng.



... Đồng thời, biểu hiện không tệ.



Tứ chi máu chảy ngược, tay chân ả lạnh buốt, đầu óc ong ong lên phảng phất như tờ xổ số giải nhất đang nguyên vẹn nằm trong bàn tay mình bị mất đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền thưởng không cánh mà bay.



Ả không hiểu tại sao chỉ mới có mấy ngày mà Cố Du đã phấn chấn trở lại hơn nữa còn tham gia thi đấu?!



Từ Bích Ảnh không gặp được Cố Du, liền tìm tới cha mẹ của Cố Du, tỏ vẻ tủi thân nói hai người cãi nhau, Cố Du gần đây không thèm để ý ả nữa. Rốt cục, trăm cay nghìn đắng cũng biết cách liên lạc Cố Du.



Từ Bích Ảnh vội vàng đến nhà xin lỗi.



Ả muốn đi vào lại bị Cố Du lãnh đạm chặn lại tại cửa ra vào.



Cố Du nói: "Chúng ta đã kết thúc."



Từ Bích Ảnh cắn răng: "Em không chấp nhận!"



Cố Du nhìn bộ dáng chật vật hổng hốt lo sợ của ả, cô gái đơn thuần trong trí nhớ đườn như đã một đi không trở lại theo thời gian, không biết đã lớn lên từ lúc nào, cũng không biết là từ lúc nào, người trước mặt anh đã rở nên phức tạp như vậy.



Cố Du thở dài khe khẽ, một lần cuối cùng dùng giọng ôn hòa nói: "Đi, Bích Ảnh, đừng trở lại nữa."



Giữa bọn họ, vốn chưa từng bắt đầu.