Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 37 :
Ngày đăng: 09:00 18/04/20
Editor: Hạ Cẩn
Trên mạng che trời lấp đất đều là tin liên quan tới việc tuyên truyền game mới của Thụy Phương, bọn họ đánh ra ở lúc mấu chốt này rõ ràng là muốn đoạt độ hot với Gia Trừng. Mà vốn nên tuyên bố trò chơi mới, Gia Trừng cũng mất tăn mất tích, không biết phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế nào, đủ loại lời đồn tin tức ngầm truyền đi nhốn nháo khiến Gia Trừng lên hot search mấy ngày.
Ngồi ở văn phòng, Đồ Nam vỗ tay: "Chiêu này hay nha!" Mặc dù công ty không thiếu tiền, nhưng không tốn tiền cũng có thể liên tiếp mấy ngày lên hot search, không sợ mất người chơi, quả thực là chuyện tuyệt vời nhất năm.
Cậu dựa theo lời Trình Tuyển nói, vào buổi chiều ngày thứ ba đăng tin lên Weibo, hẹn mọi người chín giờ tối gặp mặt.
Tối thứ bảy chính là thời điểm lưu truyền tốt nhất, sau khi bắt đầu tuyên bố Weibo bị điên cuồng chia sẻ, tất cả mọi người đang chờ xem bản đồ khái niệm của Gia Trừng, phải chăng có như lời đồn nói, bởi vì thiết kế của Gia Trừng đụng độ với Thụy Phương nên mới chậm chạp không dám lấy ra.
Ba ngày có thể thay đổi cọng lông gì chứ.
Mọi người đều dồn hết sức lực, chờ xem trò cười của Gia Trừng.
Ngược lại bên Thụy Phương lại giả mù sa, trước khi lửa trang thủ cháy đổ thêm ít dầu, hai công ty phong cách khác nhau, phong cách hội họa của Gia Trừng từ trước đến nay đều nổi danh là đứt khoát tươi sáng, sao có thể cùng đụng hàng với bọn họ cơ chứ, đây quả thực chuyện giả dối nhất trên đời.
Trước sự mong chờ của hàng vạn người, vẫn luôn chiếm lấy vị trí thứ nhất của hot search, Gia Trừng cuối cũng tuyên bố bản đồ khái niệm và trailer.
« Hiệp Khách Hành ».
Ngay đầu video là cảnh tuyết rơi ngợp trời, toàn bộ quốc gia bị bao phủ trong băng tuyết, không thấy dấu chân người. Nương theo tiếng đàn quạ bay qua, một tiếng tiêu thanh lãnh bỗng nhiên vang lên, âm sắc tinh tế quỷ dị khiến người nghe phát run.
Đàn quạ dài đằng đẵng đang bay trong tuyết bỗng nhiên ngừng lại trước gió, trong khoảnh khắc, giống như một chiếc lá khô rơi "bụp" vào trong tuyết, không còn sự sống.
Ống kính chậm rãi từ mặt đất nâng lên, trên mặt tuyết không hề có dấu viết nhưng lại có một bóng lưng từ bên cạnh đi đến tự lúc nào. Trong trời băng đất tuyết, y mặc một chiếc áo choàng đen thô cùng một thanh kiếm gỉ cài bên hông, trên chiếc mũ rộng vành rơi đầy một tầng tuyết. Không nhìn rõ mặt của y, chỉ thấy một tấm lưng thẳng tắp tầm thường, thậm chí nhìn có chút nhỏ gầy, yếu ớt
Nơi mà y bước qua, không một dấu chân.
Giang hồ trong truyền thuyết, sắp được mở ra.
...
Đây không phải xem thường người khác thì là gì chứ!
Phó tổng Nam Cung trực tiếp đoạt laay điện thoại, đặt ở bên tai, nổi giận đùng đùng nói: "Ả đàn bà tên Nguyễn Thu Thu kia tham ô của ông đây mười triệu! Công ty của chúng mày dám hại tao, tao muốn kiện ả, tao muốn kiện công ty của chúng mày!"
Ở đầu điện thoại kia cô nàng thư ký vô cùng ôn nhu nói: "Được rồi, khiếu nại của ngày đã được ghi lại vào trong danh sách, có thời gian nhất định sẽ xử lý ạ, chúc ngài một ngày vui vẻ!"
"Cộp!" Điện thoại bị cúp.
"..."
Bên này, bộ phận PR của Gia Trừng quả thực muốn cười chết, mở to mắt nhìn Gia Trừng độ hot càng ngày cành tăng, cuối cùng trở thành chuyện đầu tiên không phải tin bát quát của minh tinh chiếm hết hotsearch Weibo
Nguyễn Thu Thu ngồi văn phòng xem tin tức. Không ít acc V* đều khen thiết kế anime lần này so với lúc trước càng thêm tinh tế hơn, nhìn thấy bọn hộ chỉ thiếu nước khen họa sĩ lên tận trời, Nguyễn Thu Thu hưng phấn chạy đến gian phòng của Trình Tuyển, lắc lắc điện thoại trước mặt anh.
*Cái này là mấy tài khỏa có nhiều người theo dõi như mấy ca sĩ, người nổi tiếng dị đó.
"Anh nhìn xem, anh nhìn xem, rất nhiều người đang khen tôi đấy!"
Trình Tuyển vừa mới trả lời tin nhắn của Đồ Nam, ngẩng đầu liền nhìn thấy gò má Nguyễn Thu Thu hơi phiếm hồng vì hưng phấn, đôi mắt óng ánh lóe ra ánh sáng rực rỡ hiếm thấy. Cô cầm điện thoại di động tiến lên trước, một tay đặt lên bả vai Trình Tuyển, khoảng cách của hai người nháy mắt được rút ngắn.
Màn hình phản chiếu ra khuôn mặt hai người gần sát nhau
Bất tri bất giác anh thẳng lưng lên, thân thể cứng ngắc.
Chỉ là, ngoài mặt vẫn chỉ là bình tĩnh và bình tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Thu Thu: Thật vui!
Trình Tuyển: Tôi cũng vậy.