Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 61 :
Ngày đăng: 09:00 18/04/20
Editor: Hạ Cẩn
Trượt tuyết là loại vận động thử thách khả năng cân bằng nhất.
Nguyễn Thu Thu tự cho là năng lực vận động của mình không tồi, tuy là cô chơi game tệ nhưng cô biết chơi bóng bàn, tennis, cầu lông nha!... Hình như cũng chả liên quan gì mấy.
Huấn luyện viên rất dịu dàng kiên nhẫn, đại khái là trước đó đã nói chuyện cùng Trình Tuyển, toàn bộ quá trình đều dịu dàng như nước dạy dỗ cô, ngươi không biết còn tưởng là đang dạy tình nhân chứ. Cả người Nguyễn Thu Thu không tự nhiên, dựa theo lời của huấn luyện viên để điều chỉnh động tác, giữ lấy trọng tâm.
Cô từ từ trượt xuống, hai chân thành hình chữ bát (八), cố gắng làm cho mình đi chậm lại.
Xa xa nhìn lại, động tác cẩn thận của Nguyễn Thu Thu trông vô cùng khôi hài.
Cô không sợ độ cao, cô chỉ sợ ngã.
Huấn luyện viên đi bên cạnh cô, dịu dàng mỉm cười: "Em gái à, người vừa rồi nói chuyện với em là anh trai của em à?"
Nguyễn Thu Thu sửng sốt: "Em gái?"
"Đúng, thoạt nhìn em không lớn mà."
Em gái cái lìn!
"Tôi là vợ anh ấy, tôi không nhỏ." Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười.
Sắc mặt huấn luyện viên lập tức biến đổi. Vừa rồi còn dịu dàng, hận không thể nâng Nguyễn Thu Thu như nâng trứng, làm cho cô cảm nhận được sự tuyệt vời khi trượt tuyết, thế mà khi Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, sắc mặt đã lập tức đen lại, chả còn ôn nhu cái quần què gì cả.
Nguyễn Thu Thu nhìn sắc mặt của vị kia biến đổi xuất sắc, yên lặng cảm khái, lại là một cô gái ngốc bị Trình Tuyển lừa gạt thành công.
"Chúng ta tiếp tục luyện tập."
Ngắn gọn, súc tích, không có chút tình cảm dư thừa nào.
Lần này thì không còn sự dịu dàng cẩn thận như vừa rồi, Nguyễn Thu Thu chỉ trong mấy chục phút ngã cả chục lần, cả người đều là tuyết.
Huấn luyện viên nhăn mày, tức giận nói: "Sao lại đần như vậy chứ?"
Rõ ràng trong sân trượt tuyết nơi nơi đều là người mới té ngã, Nguyễn Thu Thu như vậy đã coi là không tệ rồi mà huấn luyện viên lại không kiên nhẫn nhưng thế, khoanh tay bật điện thoại lên chơi.
Nguyễn Thu Thu vẫn nhịn được.
Mấy năm trước anh mua đất chỗ này nhưng số lần đến đây trượt tuyết cũng không nhiều, thấy hơi lãng phí mên dứt khoát sửa chữa lại thành một khu nghỉ dưỡng, mấy năm nay lợi nhuận cũng không ít.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Trượt tuyết."
Nguyễn Thu Thu: "Ừm hả?"
"Anh dạy em."
Trình Tuyển kéo Nguyễn Thu Thu veed phía trước, đến một sườn núi thì dừng lại. Anh đứng bên cạnh, ý bảo Nguyễn Thu Thu đứng ngay ngắn, sau đó mới chậm rãi giảng giải những chỗ quan trọng. Người mới dễ phạm sai lầm nhất là sai trọng tâm, Trình Tuyển vừa giảng vừa chỉnh lại động tác của Nguyễn Thu Thu, hệt như một ông thầy có kinh nghiệm phong phú.
Tốc độ giảng của anh không nhanh không chậm, phương thức biểu đạt dễ hiểu, Nguyễn Thu Thu như được xua đi mảnh sương mù, mới vừa rồi còn mờ mịt không hiểu gì mà giờ cũng đã biết sương sương.
Nguyễn Thu Thu dựa theo động tác Trình Tuyển dạy, chân chậm rãi hoạt động, trót lọt trượt xuống từ sườn núi.
Cô hưng phấn hét lên, quên khống chế thăng bằng.
... Chó gặm bùn.
Nguyễn Thu Thu nghe được một tiếng "tách", lập tức hoảng sợ. Cô vội vàng ngồi dậy, quả nhiên thấy Trình Tuyển thỏa mãn ngắm nghía điện thoại: "Góc chụp này không tệ."
Nguyễn Thu Thu: "... Anh chụp cái gì rồi?"
"Nhìn."
Trên màn hình di động là một bức ảnh vô cùng rõ ràng, Nguyễn Thu Thu chật vật ngã nhào trên nền tuyết, muốn bao nhiêu khôi hài thì có bấy nhiêu..
Chỗ chết người nhất chính là...
Nguyễn Thu Thu tức hổn hển: "Anh dừng lại! Ai cho anh đặt thành hình nền hả!"
***Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tuyển: Nếu như cả em cũng chán ghét chính mình, vậy còn ai có thể thích em?
Nguyễn Thu Thu:... Tôi không còn gì để nói.