Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 66 :

Ngày đăng: 09:00 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Lúc Bạch Lung và Nguyễn Thu Thu trở lại phòng thì đã thấy hai người sắc mặt khác nhau. Trình Tuyển có vẻ rất bình tĩnh, chậm rãi ăn trái cây. Ngụy Điềm thì ánh mắt lập lòe, phức tạp liếc trộm Nguyễn Thu Thu, lúc lại liếc nhìn Trình Tuyển, bộ dạng không dám nhiều lời.



Nguyễn Thu Thu tò mò hỏi; "Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì sao?"



"Không có, không có, chỉ là nói chuyện về sông núi linh tinh... "



Ngụy Điềm vội vàng đứng lên, nắm chặt cố tay của Bạch Lung, nói: "Đi thôi, chúng ta còn phải lên máy bay nữa, đồ của em còn chưa dọn xong đâu."



Bạch Lung bị nắm tay, choáng váng, không tự chủ được mà đi theo Ngụy Điềm, vẫn không quên vẫy vẫy với Nguyễn Thu Thu: "Bọn mình phải đi rồi, thời gian hơi gấp, ngại quá!"



"Không sao, máy bay hạ cánh nhớ phải gửi tin nhắn cho mình đấy." Nguyễn Thu Thu cười tủm tỉm nhìn hai người rời đi.



Sau đó.



Nguyễn Thu Thu đè thấp giọng, hỏi Trình Tuyển: "Hai người thật sự không nói chuyện gì kỳ quái chứ?"



Trình Tuyển: "Chỉ là chuyện sông núi nước non linh tinh thôi."



Nguyễn Thu Thu:???



Hai tên này bị hạ cổ đấy à?



Cùng lúc đó, Ngụy Điềm thấp thỏm bất an kéo Bạch Lung ra khỏi nhà hàng. Bạch Lung không nhịn được, hỏi: "Hai người rốt cuộc nói chuyện gì vậy, sốt ruột chết em."



Ngụy Điềm gãi gãi đầu, nói: "Ài, đừng nói nữa, lúc đầu anh còn tưởng đại thần muốn vượt tường chứ. Kết quả ngồi nói nửa ngày, hóa ra là muốn cho Nguyễn Thu Thu một niềm vui bất ngờ."



"Cho nên?"



Advertisement / Quảng cáo



"Anh ấy hỏi anh lúc trước theo đuổi em bằng cách nào, em nói xem, anh theo đuổi em thế nào?"



Bạch Lung đỏ mặt.



"Xấu xa, không biết xấu hổ!"



Về việc lúc trước Ngụy Điềm theo đuổi Bạch Lung như thế nào, có thể nói là khiến cho trời đất giật mình, quỷ thần chấn động. Lúc đó bọn họ vẫn đang học đại học, mỗi buổi tối đẹp trời nào đó, Ngụy Điềm lái xe chở cô đến một sườn núi nhỏ, hai người ngồi trên đỉnh núi, trên đường đi cô không ăn gì, cứ phàn nàn đói bụng suốt, Ngụy Điềm lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ trong xe.



Chưa ăn được mấy miếng, răng cô đột nhiên hơi cộm cộm lên, nhổ ra ra thì phát hiện là một chiếc nhẫn. Đúng lúc này, Ngụy Điềm quỳ một gối xuống đất, cầm lấy chiếc nhẫn, dịu dàng nhìn cô, hỏi cô có muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại không. Đúng lúc này, tiếng pháo hoa vang lên, nổ tung cả một vùng trời.



Nhìn pháo hoa sáng rực trên bầu trời, Bạch Lung kinh ngạc che miệng, xúc động nước mắt rưng rưng. Sau đó, hai người bọn họ ở trên sườn núi ân ân ái ái...



Đang nói đến đây thì Trình Tuyển cắt ngang, làm Ngụy Điềm thoát khỏi ký ức tươi đẹp.



"Tóm lại chính là như vậy."



"Oa, kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn đối tốt với vợ mình như thế, cảm động quá đi mất. Sau này anh phải nhớ kĩ, năm năm sau, em muốn anh cũng phải đối xử với em tốt như vậy."




Nguyễn Thu Thu kiềm chế dục vọng muốn mỉa móc anh. Trình Tuyển có thể chia cho cô một phần bánh ngọt đã là rất tốt rồi, đây là chuyện khó khăn mức nào cơ chứ, cô phải cảm động mới phải. Cô cầm hộp bánh lên, hỏi: "Anh muốn ăn không?"



"Không." Anh nhanh chóng trả lời, Nguyễn Thu Thu hoài nghi miếng bánh ngọt này có phải đã đặt trong cốp nhiều năm rồi không.



Cô chợt nhớ đến miếng chocolate quá hạn mà mình từng nếm thử, kẻ cầm đầu chính là tên đang ra vẻ vô tội trước mặt cô đây.



"Không phải bánh hỏng đấy chứ?"



Nguyễn Thu Thu hoài nghi nhìn chiếc bánh ngọt trong tay.



Trình Tuyển lắc đầu: "Yên tâm ăn đi."



"Được, cảm ơn anh."



Nguyễn Thu Thu móc đĩa ra, hỏi: "Chúng ta ở chỗ này làm gì vậy? Không phải là đợi người bắn pháo hoa đó chứ? Tuy đây không phải là nội thành nhưng đốt pháo hoa cũng không tốt lắm, chưa nói đến chuyện ô nhiễm môi trường, nhỡ đâu không cẩn thận lửa bén lên cây khô, cháy rừng là chết đấy..."



Advertisement / Quảng cáo



Trình Tuyển bỗng nhiên cắt ngang lời cô: "Em không thích pháo hoa sao?"



Nguyễn Thu Thu múc một thìa bánh, là bơ mới không phải loại để lâu ngày, may thế, ăn vào rất ngọt, cô mơ hồ nói: "Coi như cũng được, đối với mấy loại pháo phiếc gì đó em cũng không hứng thú mấy."



Trình Tuyển: "... "



Đang ăn bánh kem, Nguyễn Thu Thu bị Trình Tuyển đè vai lại, đẩy cô lên xe. Nguyễn Thu Thu ngơ ngác hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn lên xe vậy?" Tuy bên ngoài có hơi lạnh nhưng mà khung cảnh xung quanh khá đẹp, Nguyễn Thu Thu còn đang định đợi lát nữa chụp vài tấm ảnh.



Trình Tuyển chỉ đẩy đẩy cô, ý bảo cô lên xe: "Bên ngoài lạnh."



Nguyễn Thu Thu mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào trong xe, ngồi ở ghế sau. Trình Tuyển đóng cửa xe "phanh" một tiếng, chỉ để lại cho Nguyễn Thu Thu một bóng lưng đen sì, nhìn có vẻ là đang gọi điện thoại.



Chắc là có việc gấp.



Cô thu ánh mắt lại, tiếp tục ăn bánh ngọt. Có lẽ là lâu rồi không ăn đồ ngọt, Nguyễn Thu Thu ăn rất nhanh, ngoàm ngoàm mấy cái đã hết một cái bánh kem. Đợi đến lúc Trình Tuyển gọi điện thoại thông báo bỏ mục pháo hoa, mở cửa xe thì chỉ thấy Nguyễn Thu Thu đang ưu nhã lau miệng.



Hộp bánh chỉ còn lại cái đĩa trống không!



Anh cứng đờ đứng ngoài cửa xe, một tay chống lên cửa xe, chân dẫm lên nền tuyết trắng xóa, lạnh thật sự, lại nhất thời không rõ rốt cuộc là ai lạnh hơn ai.



Thấy biểu tình của Trình Tuyển cứ là lạ, Nguyễn Thu Thu hỏi: "Anh sao vậy?""



Trình Tuyển im lặng quỷ dị: ".... "



Nếu anh nhớ không nhầm, theo yêu cầu của anh, chiếc nhẫn phải được đặt vào vị trí chính giữa của bánh kem, múc vài muỗng bơ là có thể nhìn thấy.



*Tác giả có lời muốn nói:



Nguyễn Thu Thu: "Chiếp chiếp chiếp? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"