Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 72 :
Ngày đăng: 09:00 18/04/20
Editor: Hạ Cẩn
Trong đám đông ồn ào không thiếu người táy máy, không hiểu ngọn nguồn, quay video, phát trực tiếp, chụp ảnh đăng lên đủ loại mạng xã hội, ồn ào hò hét loạn cả lên, âm thanh ầm ĩ gần như át cả tiếng còi xe cảnh sát.
Nguyễn Thu Thu đứng một bên, đưa mắt nhìn 120 cẩn thận cứu Từ Bích Ảnh đang bất tỉnh nhân sự ra, đặt lên cán cứu thương.
Lúc này, một bóng người nhanh chóng chen chúc xuyên qua đám đông, vội vã chạy về hướng Nguyễn Thu Thu.
Bóng người kia là Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu đứng đó, hơi buồn, lại không biết lúc này mình đang suy nghĩ cái gì. Lúc cô ngẩng đầu lên đã lập tức va vào một cái ôm quen thuộc ấm áp, cô lảo đảo lui lại vài bước mới đứng vững, bấy giờ mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc: " Trình Tuyển?"
Trình Tuyển không bình tĩnh như mọi ngày, hô hấp của anh nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hai gò má của Nguyễn Thu Thu kề sát trên quần áo của anh, cách lớp vải mềm mại có thể nghe được nhịp tim thình thịch mạnh mẽ của anh. Anh không nói một lời, chỉ là lúc ôm chặt Nguyễn Thu Thu, tay vẫn run lẩy bẩy.
Tay cô chỉ chạm được đến quần áo ở sống lưng của anh, mồ hôi ướt nhẹp, cả người đều mang hơi nóng, trên đường đi phải chạy nhanh lắm mới thành ra như vậy.
Nguyễn Thu Thu bị ghìm chặt, không thở nổi.
Hốc mắt cô đỏ lên, hành động của Trình Tuyển lại làm sự sợ hãi cất giấu trong lòng cô nãy giờ trào ra, hiếm khi không kháng cự lại vòng ôm của Trình Tuyển.
Âm thanh rối loạn bên tai vẫn luôn kéo dài chưa từng dừng lại, đám phóng viên đánh hơi được chuyện hay lập tức chạy tới, muốn cướp tư liệu trực tiếp để đưa tin, cũng may bên phía cảnh sát đủ người, lại thêm nhân viên của Gia Trừng cũng có mặt, Nguyễn Thu Thu mới tránh được giông bão dư luận.
Nguyễn Thu Thu ngồi lên một chiếc xe cứu thương khác, Trình Tuyển không nói gì suốt từ nãy đến giờ, chỉ cầm tay của cô, ngón tay cứng nhắc, dùng sức rất lớn khiến Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy hơi hơi đau.
Advertisement / Quảng cáo
Từ Bích Ảnh được đưa đi cấp cứu ICU*, Nguyễn Thu Thu được đưa đi kiểm tra toàn diện, rất nhanh đã có kết quả.
*Khu Chăm sóc Tích cực (ICU) là một khoa chuyên môn cao giành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp.
May mà não chỉ bị chấn động nhỏ, nghỉ ngơi mấy ngày là không có gì đáng ngại.
Vết thương trên trán đã được băng bó, vẫn còn cảm giác nhoi nhói, trên quần áo bị dính vài vết máu khiến nhìn Nguyễn Thu Thu trông khá thê thảm. Cô ngồi trên giường bệnh, im lặng đối diện với Trình Tuyển hồi lâu, bấy giờ mới nhỏ giọng nói: "Em... Thật ra không có việc gì đâu."
Làm kiểm tra toàn thân thật sự là quá thừa, Nguyễn Thu Thu xót cho đống tiền kia quá.
Trình Tuyển lườm cô, đôi mắt dài nhỏ lúc nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu đen kịt, mất đi vẻ hờ hững lại rất dọa người khiến Nguyễn Thu Thu tức khắc ngượng ngùng, vẻ tự tin lúc nãy lập tức biến mất.
Được được, kiểm tra thì kiểm tra, coi như lần kiểm tra sức khỏe cuối cùng của năm.
"..."
Phòng bệnh lặng ngắt như tờ.
Cố Du ngu ngơ đứng đờ tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Loại tình huống nghiêm túc như vậy, Đồ Nam vẫn không nhịn được tiếng lòng, vặn volume nhỏ nhất, bày tỏ tình cảm: "Chị dâu đẹp trai xuất sắc!"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Cố Du chậm chạp chớp chớp mắt, cẩn thận ngẫm lại lời Nguyễn Thu Thu nói với anh một hồi lâu, anh thoải mái thở phào.
Advertisement / Quảng cáo
"Cảm ơn, tuy rằng có lẽ tôi sẽ không làm được ngay.... Nhưng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với bản thân mình!"
"Vậy là tốt rồi" Nguyễn Thu Thu lấy ra phong phạm của bà chủ: "Ngày mai tiếp tục đi làm nếu không trừ tiền thưởng."
Cố Du cười theo.
"Đúng rồi, Từ Bích Ảnh bên kia---"
"Không biết, tôi vẫn chưa kịp sang." Phải chạy đến phòng khám của Nguyễn Thu Thu xác định cô không có chuyện gì mới có thể an tâm được.
Sau khi vào phòng bệnh, nhìn hai người vẫn luôn nắm chặt tay nhau, ánh mắt Cố Du lập lòe, nói trong lòng không cảm thấy mất mát thì là giả, nhưng anh vẫn đang cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình để có thể quên đi đoạn tình cảm mãi mãi không bao giờ có kết quả này nhanh một chút.
Đang nói, cảnh sát làm biên bản vừa rồi đi tới, thấy trong phòng nhiều người như vậy thì hơi sừng sốt, nói: "Cô Từ đã tỉnh, mọi người có muốn đi gặp cô ấy không?"
"Tôi sang thăm Từ Bích Ảnh." Cố Du nói.
"Đúng rồi, cô ấy nói hi vọng lúc lập biên bản có thể có cô Nguyễn ở hiện trường."
Lời cảnh sát vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau. Ánh mắt cô nhìn vào Trình Tuyển theo bản năng, Trình Tuyển vững vàng cầm chặt tay của cô, ý bảo cô an tâm.
Nguyễn Thu Thu cầm chặt tay anh, mím môi mỉm cười.
"Tôi cũng qua đó vậy." Coi như chấm dứt đoạn nghiệt duyên với Từ Bích Ảnh.