Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ
Chương 76 :
Ngày đăng: 09:00 18/04/20
Editor: Hạ Cẩn
Nguyễn Thu Thu khóc đến mức tay chân lạnh lẽo, cả người chết lặng.
Những người vây xem xung quanh đều thương hại nhìn cô, nghe bọn họ khe khẽ nói nhỏ, Nguyễn Thu Thu càng thêm đau lòng. Trình Tuyển đã rời khỏi thế giới này, cô chỉ còn lại một mình, lẻ loi cô độc sống trên thế giới này, không có bạn bè để giãi bày nỗi lòng, không có người thân, không có người để sống nương tựa lẫn nhau, thế giới đã từng rực rỡ sắc màu giờ chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Giờ phút này, Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên hiểu ra vì sao sau khi mẹ anh rời đi, Trình Tuyển lại vẫn luôn sống vô tri vô giác, không biết yêu quý bản thân mình.
Có lẽ anh cũng cho là cuộc sống của mình chẳng có ý nghĩa gì. Tâm lý như vậy, chỉ có lúc này cô mới thật sự cảm nhận được.
Là vai phụ thì có thể chết đột nhiên như vậy ư! Mỗi người bọn họ đều là một người sống sờ sờ mà!
" Trình Tuyển... Sao số anh lại khổ vậy.... " Cô lại càng đau buồn hơn.
Đám đông ồn ào đột nhiên im lặng một lúc, Nguyễn Thu Thu ngồi liệt trên mặt đất, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao đen trắng, quần dài đen ưu nhã. Cô ngạc nhiên lau sạch nước mắt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu lên, Trình Tuyển đứng trước mặt cô, cúi đầu nhì cô.
Mí mắt nửa khép buông xuống, lộ ra con mắt đen nhánh, yên lặng nhìn Nguyễn Thu Thu. Trên mặt cô còn mang theo vài vệt nước mắt chưa khô, chóp mũi đỏ rực, vẻ mặt yếu đuối hiếm thấy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trình Tuyển nói khẽ: "Vì sao con khóc?"
"....."
Nguyễn Thu Thu nhất thời tưởng mình quá hoảng hốt nên khiến đại não sinh ra ảo giác. Cho đến khi Trình Tuyển uốn gối, nửa ngồi xuống trong ánh nhìn ngây ngốc của cô, anh vươn tay, dùng ngón tay nhẹ lau nước mắt của cô. Nước mắt thấm ướt đầu ngón tay anh, có hơi chút nóng rực lây nhiễm sang cả trái tim anh khiến nó cũng nóng lên theo, đầu ngón tay anh hơi run rẩy rút về.
Trình Tuyển nhìn cô, chậm rãi nói: "Đừng khóc, xấu lắm."
Nguyễn Thu Thu ngây ngốc cảm nhận được độ ấm làn da của anh, sau một lúc lâu, cung phản xạ dài mười vòng Trái Đất của cô cũng load xong, Nguyễn Thu Thu quên cả lau nước mắt, khàn giọng hỏi: "Anh..... Anh không chết?"
Trình Tuyển nghiêm túc nói: "Anh còn chưa được ăn Mãn Hán toàn tịch của em nữa."
Nghe Trình Tuyển nói vậy, Nguyễn Thu Thu tức lắm, không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô không tài nào diễn tả nổi cảm giác lúc này. Cô nghiến răng, trừng mắt nhìn Trình Tuyển: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Vợ chồng hai người còn chưa tranh luận xong chuyện Mãn Hán toàn tịch thì 120 đã đến.
"Ở đây có người nhà bệnh nhân không?"
"Có!"
Dám người hít drama ở đây nhao nhao trả lời, đồng loạt chỉ vào Nguyễn Thu Thu đang ngồi bệt dưới đất. Cô bé này ngồi khóc cả buổi rồi, nhìn xem hai mắt đã sưng đến thế kia mà.
Đột nhiên minh mẫn lại, Nguyễn Thu Thu: “…’’
Cái điệu bộ này, sao giống đưa cô đi bán quá vậy?
" Trình Tuyển? Trình..."
Bước chân Trình Tuyển đột nhiên dừng lại, Nguyễn Thu Thu suýt nữa đâm đầu vào người anh. Cô ngẩng đầu lên, Trình Tuyển đang im lặng nhìn cô chằm chằm, cô hơi mất tự nhiên. Nguyễn Thu Thu suýt Thì cho rằng Trình Tuyển muốn giết vợ diệt khẩu ở đây
Mưa khiến tóc Trình Tuyển ướt nhẹp, anh tiến về phía trước một bước, bức bách Nguyễn Thu Thu không tự chủ được lui về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Cô thừa nhận cô hơi sợ rồi đấy.
Ngày thường nhìn quen dáng vẻ bại hoại của Trình Tuyển rồi, còn lúc này thì lại khác. Nhưng cụ thể là khác chỗ nào, cô không biết.
Trình Tuyển thấp giọng: "Tại sao lại khóc? "
Nguyễn Thu Thu ngoài mặt thì rất cứng nhưng trong lòng thì đã hoảng đến không thể hoảng hơn rồi. Cô cố trợn tròn hai mắt, hổ báo nghiêm mặt nói: "Em muốn khóc thì khóc, tuyến lệ sinh ra trên người của em, lúc đa sầu đa cảm phát tiết một tí cũng không được à?"
Giọng đều đều của Trình Tuyển trong đêm mưa tí tách lại rất rõ ràng.
"Là vì anh sao?" Cho nên mới khóc đau đớn như vậy, giống như cả thế giới sụp đổ như vậy.
"Anh đừng hỏi, em không khóc anh đâu, đừng có mà tự mình đa tình."
Nguyễn Thu Thu càng giương nanh múa vuốt, càng phô trương thanh thế thì càng lộ ra sự chột dạ, không tự tin của cô. Nói xong câu đó Nguyễn Thu Thu đột nhiên nhận ra, Trình Tuyển từ nãy đến giờ vẫn im lặng xem phản ứng của cô.
Mặt cô lập tức đỏ lên, không biết là do xấu hồ, hay là do cảm xúc không thể giải thích nào đó.
Cô quay mặt đi, cứng ngắc nói: "Em đói bụng rồi, em đi đây. Anh muốn đứng ở chỗ này hứng mưa thì cứ đứng đi."
Nói xong, cô nhích sang bên cạnh một bước, lực trên cổ tay đột nhiên mạnh lên, Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp bước bước thứ hai đã bị Trình Tuyển kéo về.
Nguyễn Thu Thu đang định xù lông thì gương mặt xinh đẹp của ai kia lại đã phóng to lên, chiếm hết tầm mắt của cô.
Trong lúc Nguyễn Thu Thu vẫn đang mờ mịt, bên tai lại vang lên tiếng thở dài trầm thấp của Trình Tuyển, như tự nói với mình: "Thôi vậy."
Thôi?
Thôi cái gì mà thôi?
Lời Nguyễn Thu Thu còn chưa ra khỏi miệng đã bị anh dùng môi chặn lại.
!!!
Đầu óc cô trống rỗng, cả người đơ ra như khúc gỗ.