Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 90 :

Ngày đăng: 09:07 18/04/20


Editor: Hạ Cẩn



Trình Tuyển từ bệnh viện về đến nhà, suốt đường không nói một câu.



Nguyễn Thu Thu liếc trộm anh nhiều lần, vào phòng, cô thay giày, khẽ giọng hỏi Trình Tuyển: "Anh có muốn ăn chút gì không? Có đói bụng không?"



Mặc dù Trình Tuyển không nói gì nhưng trong lòng vẫn sẽ không thoải mái, những người sống nội tâm thích yên lặng đều như thế. Cho dù là ăn những món mà thường ngày mình thích ăn nhất thì cũng sẽ nuốt không trôi, nói xong câu đó, Nguyễn Thu Thu lập tức hối hận. Cô có thể thông cảm cho tâm trạng của Trình Tuyển, thứ anh cần lúc có lẽ là không gian yên tĩnh để suy ngẫm, sao có thể nghĩ đến ăn được chứ.



Trình Tuyển nói: "Tô mì."



Nguyễn Thu Thu: "... Cái gì?"



Giọng điệu Trình Tuyển trịnh trọng dị thường: "Thêm hai quả trứng gà."



Nguyễn Thu Thu: "..."



Mì thì mì, thêm trứng thì thêm trứng, con người dù sao cũng phải ăn để sống. Nhìn sợi mì lăn lộn trong nồi nước sôi, cô yên lặng chờ mì chín, không phát hiện ra Trình Tuyển đang tựa trên tủ lạnh, lặng yên nhìn cô nấu mì. Nguyễn Thu Thu cho Trình Tuyển ba trứng gà, tầm này cô không có hứng ăn, chỉ nấu cho một mình Trình Tuyển.



Tô mì được bưng đặt lên bàn, Trình Tuyển an tĩnh ăn mì, Nguyễn Thu Thu ngồi đối diện anh, một tay chống cằm, ngồi ngắm nghía phòng bếp. Cô muốn tìm chủ đề gì đó để nói, mà mãi không nghĩ ra nên nói cái gì.



Một người ăn mì, một người giả vờ ngây người.



Trình Tuyển ăn được vài miếng, đột nhiên đứng dậy.



Nguyễn Thu Thu sửng sốt, hỏi: "Sao thế? Ăn không ngon à?"



Trong ánh nhìn ngơ ngác chăm chú của cô, Trình Tuyển chạy đi lấy thêm một cái bát rồi trở về chỗ ngồi, lấy ra một đôi đũa, cho thêm một quả trứng gà, lại đổ thêm ít nước, bấy giờ mới đưa bát tới trước mặt Nguyễn Thu Thu.



"Ăn."



Khoảnh khắc này, Nguyễn Thu Thu cảm động.



Trình Tuyển mà lại chia đồ ăn cho cô? Quả thực là cướp cơm từ miệng chó dữ, còn quý giá hơn cả lãng tử quay đầu đó!



Nguyễn Thu Thu xúc động suýt khóc, với sự dịu dàng của anh lúc này, trong đầu cô thoáng nghĩ, mình thật sự phải nghiên cứu kỹ cách làm Mãn Hán toàn tịch.



Trình Tuyển chậm rãi nói: "A đúng rồi."



"Nguyễn Thu Thu: "?"



""Đây là em nợ anh, lần sau nhớ phải trả lại." Anh hếch cằm về phía Nguyễn Thu Thu.



Nguyễn Thu Thu: "..."



Cái gì, đây là cái thể loại tôi liếm một cái tất cả là của tôi đấy sao? Nhãi ranh mãi là nhãi ranh!



"Đây là do em làm, anh ăn một miếng là thành của anh sao?" Nguyễn Thu Thu phản bác.



Trình Tuyển không hùng hồn: "Đúng. "



Nguyễn Thu Thu: "....Anh, đây là Logic trộm cướp gì!



Trình Tuyển chỉ chỉ vào quả trứng luộc mà anh đã cắn một miếng: "Của anh."



Lại chỉ về phía người bị anh gặm mấy lần Nguyễn Thu Thu: "Của anh."



Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên chớp chớp mắt, rồi lập tức hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong câu của Trình Tuyển. Mặt cô ửng đỏ, ra vẻ bình tĩnh trừng mắt nhìn anh.



"Ngậm miệng, ăn cơm không được nói chuyện."



...



Nhờ đoạn nhạc đệm này, không khí giữa hai người đã khôi phục về trạng thái bình thường, Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.




Gần đến mức sự bối rối tháng qua rồi biến mất trong mắt cô, cô nghiêng mắt nhìn, Trình Tuyển đang nhìn chằm chằm mình, cảm xúc phun trào bên trong cặp mắt kia phảng phất như hóa thành thực thể, dùng sức đâm thật mạnh và trái tim ềm mại của cô.



Đối diện với cặp mắt của anh, Nguyễn Thu Thu ha ha cười khan, chợt phát hiện, điều hòa trong phòng từ nãy đến giờ đều tắt.



Người nào đó nói lạnh, nằm trong phòng cô lại vô cùng bình tĩnh, quả thực là ý không ở trong lời.



"Em đi bật điều hòa,""



"Không cần."



"Kia... Vậy em..."



"Đừng nhúc nhích. " Trình Tuyển nói câu này rất nhỏ, tựa như đang đè nén cái gì, hai chữ đầu bật ra khỏi cổ họng, chữ cuối khàn khàn nâng lên.



Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhìn anh. Con mắt đã dần thích nghi được với bóng tối, khuôn mặt Trình Tuyển phóng to, đường cong khuôn mặt mảnh khảnh, độ cung môi xinh đẹp, quan trọng là cặp mắt kia như đang mãnh liệt thúc đẩy tội phạm hành động, đẹp không tả nổi, Nguyễn Thu Thu nuốt cổ họng khô khốc. Gương mặt này sao có đẹp đến thế! Cô hoàn toàn không có chỗ để từ chối nha!



Giống như bị hàng ngàn con kiến bò qua bò lại, Nguyễn Thu Thu ngứa ngáy cả người.



Ma xui quỷ khiến thế nào, Nguyễn Thu Thu chậm rãi tiến lên trước.



Cô có thể cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của Trình Tuyển. Trong ánh mắt chăm chú không chớp mắt của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu lên, run rẩy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi của anh. Môi Trình Tuyển thật lạnh, Nguyễn Thu Thu hôn một cái, tự như ngọn lửa bổ nhào lên trước, thiêu đốt cả một thảo nguyên rộng lớn, khiến hô hấp của anh trở nên khô nóng.



Giống như gà con mổ thóc, chuồn chuồn lướt nước, đôi môi mềm mại ngọt ngào của Nguyễn Thu Thu chỉ dừng lại trên môi của anh trong chốc lát rồi lập tức rời đi.



Để chứng tỏ mình rất rất bình tĩnh, mình là một người từng trải.



Nguyễn Thu Thu hắng giọng: "Của em."



Vốn là nói an phận đi ngủ lại bị hành động của cô phá nat.



Môi Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên bị hôn, hô hấp nóng bỏng và nhiệt độ môi nóng hổi khiến cô không khỏi bối rối, đầu óc choáng váng, nhất thời quên cả từ chối. Động tác Trình Tuyển không dịu dàng như lúc trước, anh liếm láp, thưởng thức mùi vị tươi đẹp, không kiềm chế nổi cắn môi cô, Nguyễn Thu Thu kêu đau một tiếng, lập tức ngay cả tiếng thở cũng biến mất trên môi của anh.



Lần này Trình Tuyển sẽ không phải thật sự ăn cô đấy chứ!



Nguyễn Thu Thu như một con thú con sắp bị bắt, run lẩy bẩy gọi tên anh: "Trình Tuyển.... Trình Tuyển... "



Tiếng gọi của cô ngược lại càng làm anh thêm phần không thể kiềm chế nổi.



Nguyễn Thu Thu nghĩ, hôm nay cô chết chắc rồi.



Nụ hôn kéo dài kịch liệt, Nguyễn Thu Thu suýt thì quên cả lấy hơi, nghẹn đến mức hoa mắt chóng mặt. Cô muốn thoát ra khỏi ổ chăn,lại phát hiện ra mình che quá chặt, Trình Tuyển cũng đang muốn duỗi tay ra đè cô lại, lại phát hiện Nguyễn Thu Thu kẹp chăn của mình vô cùng chặt, còn bọc hai vòng để anh không thể động đậy.



Nguyễn Thu Thu uốn éo một cái, không vén chăn lên được.



Trình Tuyển bỗng nhúc nhích, không vén chăn lên được.



Hai người tỉnh táo lại, bốn mắt nhìn nhau.



Nguyễn Thu Thu: "..."



Trình Tuyển: "..."



Mới đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ màng, Nguyễn Thu Thu có vẻ rất xấu hổ. Môi của cô bị cắn sưng vù, đau nhức, nếu không phải lúc này không cho phép, cô còn muốn đập chết Trình Tuyển kia.



Trình Tuyển hỏi: "Có phải không thể tiếp tục nữa rồi không?"



Nguyễn Thu Thu: "... Ngủ."



***Tác giả có lời muốn nói: Tội nghiệp tuyển tuyển ha ha ha ha.



***Editor có lời muốn nói: Tội nghiệp tuyển tuyển ha ha ha ha.