Xuyên Thấu

Chương 11 :

Ngày đăng: 18:02 19/04/20


Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung



Nguồn: e-thuvie



Một cô gái thật lạ lùng, Kawashima nghĩ. Kể từ khi cái cô gái bé nhỏ đó tô cho môi đỏ hồng lên rồi đi vào nhà tắm thì cũng đã ba mươi phút rồi. Anh đã lấy khăn tay lau đi lau lại cái lon mà lúc nãy đã sơ ý cầm vào không biết bao nhiêu lần rồi. Những dụng cụ cần thiết cho việc hành xử cô gái này cũng đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Trong lúc đeo đôi găng tay da mới vào và tháo những thứ giấy bọc ở con dao và chiếc dùi đập đá ra, Kawashima nhớ lại đôi chân thon dài, yểu điệu của cô gái nhỏ nhắn kia. Bụng cô ta chắc cũng sẽ rất nhỏ, anh bắt đầu tưởng tượng. Mình đã mua một cái dùi đập đá có cái đầu kim loại rất dài và nhọn. Có lẽ nó phải dài tới 15, 17 centimet ấy chứ. Thế nên có lẽ nó sẽ đâm xuyên qua bụng cô gái và chòi hẳn ra sau lưng. Ban đầu mình đã định sẽ trói cô ta vào ghế sofa rồi đâm, nhưng như thế thì không thể thấy được cái đầu dùi đâm ra phía sau. Tốt nhất là nên nghĩ lại và thay đổi cách trói cô ta cho phù hợp. Nếu có thể treo được cô ta lên trần nhà thì hay biết mấy nhưng với một căn phòng như thế này, việc đó là không thể. Mới nghĩ được có thế thì Kawashima sực nhớ ra và thấy vô cùng sốt ruột. Bây giờ, Kawashima cứ lo lắng, đứng dựa lưng vào bức tường thấp ngăn giữa nhà tắm và hành lang, hết đeo găng tay vào rồi lại tháo găng tay ra. Nghĩ thế nào anh cũng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong đó. Có lẽ là cô ta còn gội đầu nữa. Trí tưởng tượng của anh bắt đầu chuyển sang đôi mắt lúc nào cũng như không nhìn vào đâu của cô gái bé nhỏ kia. Lúc nào cũng ươn ướt, ý thức và ánh mắt dường như không đi liền với nhau mà cứ lơ đễnh đi đâu; nhìn vào mắt cô ta, đúng là không thấy được một chút gì bình yên thanh thản trong tâm hồn. Người phụ nữ với đôi mắt như vậy, Kawashima cứ có cảm giác là đã gặp ở đâu đó rồi nhưng với anh, ngoài Yoko ra, những người phụ nữ khác chỉ toàn để lại cho anh những kỉ niệm tồi tệ nên anh cũng không muốn cố bới móc, tìm lại hình ảnh của người phụ nữ đó trong kí ức đau buồn của quá khứ làm gì.




- Ai thế không biết?



Một giọng nói đầy căm hận đáp lại. Kawashima vẫn trong tư thế như đang dựa lưng vào cánh cửa, cố đáp lại nhưng không phải là một câu trả lời. Anh không thể trả lời. Dù anh có trả lời thế nào thì cô gái này cũng sẽ không tin anh và sẽ lại gào lên cho mà xem. Giống như một con thú hoang đang bị thương vậy. Nếu đến gần nó thì nó sẽ nhe nanh vuốt ra dọa nạt, nhưng nếu định bỏ đi thì nó lại kêu lên khẩn khoản như muốn cầu xin sự giúp đỡ. Kawashima đặt ngón tay trái lên môi như muốn ra hiệu cho Chiaki: "Yên lặng nào!". Anh đã nghĩ ra rồi. Lần đầu tiên khi anh đặt chân đến nhà tình thương, anh đã cảm thấy như thế nào về những người lớn ở xung quanh mình nhỉ? Anh đã nghĩ là tất cả những ai mỉm cười một cách thân thiện, cố dùng những lời lẽ ngọt ngào để bắt chuyện với anh, để tiến gần đến bên anh, đều là kẻ thù của anh cả. Bây giờ thì người ta đang mỉm cười đấy, đang nói với anh những lời làm cho anh cảm thấy vui vẻ, thoải mái đấy, nhưng cuối cùng thì anh sẽ bị đánh lúc nào không hay cho mà xem. Có một cái gì đó trong bản thân anh đang rất căm giận những con người đó mà anh cũng không thể hiểu nổi. Nhưng nếu như bị những người lớn đó vứt bỏ thì đối với anh, điều đó còn đáng sợ hơn. Kể từ khi có mặt trên cõi đời này, chỉ trong một thời gian rất ngắn, chừng vài năm, anh đã học được rất nhiều điều quý giá. Đó là cảm giác bất lực khi biết rằng mình không thể nào sống một mình trên đời này được. Nhưng đồng thời, anh cũng phải biết rằng tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy khó chịu, đều ghét anh mà thôi. Vì thế, đối với cô gái này, anh tuyệt đối không được đến gần cũng không được rời khỏi nơi này, không được phép trực tiếp nói chuyện hay trả lời thẳng vào những câu hỏi của cô ta. Tuy nhiên, cô gái này đang kêu cứu, và cô ta cũng vẫn rất cảnh giác. Thế nên cô ta sẽ chú ý đến từng hành động của anh. Kawashima vừa làm dấu bảo cô gái giữ trật tự thì ngay lập tức Chiaki đã bị thu hút vào hành động đó, cái kéo đang cầm trên tay liền rơi xuống hông. Kawashima từ từ tháo găng tay ra và nhặt lấy cái kéo vứt thật nhẹ nhàng vào sọt rác. "Cứ bình tĩnh, bình tĩnh! Tôi không làm gì cô đâu!". Kawashima giơ hai tay lên thể hiện rõ thiện ý, đồng thời cố nhìn về phía cô gái nhưng mắt lại liếc vào bên trong chiếc túi xách đang mở to của cô. Một cái túi bằng da cá sấu có vẻ khá đắt tiền. Giữa hộp phấn trang điểm và quyển sổ tay, anh nhìn thấy có một đơn thuốc của bệnh viện. Phòng khám nội Shiroyama, dưới con dấu của Viện trưởng Shiroyama Yasuhiro có một dòng chữ viết tay bằng bút bi ngòi nhỏ ghi tên Sanada Chiaki. Tuyệt đối không được bắt chuyện thẳng với cô ta, cũng không được trả lời trực tiếp vào câu hỏi của cô ta. Kawashima đã quyết định sẽ dùng đến chiếc điện thoại treo trên tường đang ở trước mặt. Anh cố tình đứng sao cho vai trái che chiếc điện thoại đi, đồng thời lấy ngón tay giữ phím nghe để chiếc điện thoại không hoạt động được, rồi giả vờ như đang nói chuyện với một ai đó ở đầu dây bên kia. "Alô!", "Vâng, đúng vậy! Bây giờ tôi đang ở bên cạnh Sanada Chiaki", nói vậy rồi anh ngoảnh mặt lại, nhìn về phía nhân vật vừa được nhắc đến. Đúng như anh dự đoán, Chiaki vẫn đang buông thõng cái tay cầm kéo xuống, đồng thời hướng sự chú ý về phía anh để xem xem chuyện gì vừa mới diễn ra. "Trước hết tôi vẫn buộc phải nhặt cái kéo đó lên. Cô ấy vẫn chưa thực sự tin tưởng ở tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không làm điều gì tồi tệ với Chiaki, tôi thực sự là bạn của cô ấy. Thế nhưng hình như Chiaki vẫn không hề biết việc đó và vẫn cố tình không chịu hiểu điều đó"