Xuyên Thấu

Chương 2 :

Ngày đăng: 18:02 19/04/20


Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung



Nguồn: e-thuvien



Kawashima cất cái dùi đập đá vào trong tủ bếp rồi đi rửa mặt. Ngồi lại một mình trước bàn làm việc trong phòng khách, anh vẫn không thể nào tĩnh tâm lại được. Cổ họng khát khô mà anh chẳng còn tâm trạng để uống thứ gì cả. Anh đã tự cấm bản thân uống rượu vào những lúc như thế này. Kawashima có thói quen đã uống rượu thì phải là rượu mạnh và phải nốc liền một hơi ừng ực trong cổ họng. Nó cũng giúp anh giải tỏa được trong chốc lát nhưng sau đó anh gần như không kiểm soát nổi bản thân. Anh cứ uống cho đến khi không còn biết gì nữa, và tất nhiên, chuyện sau đó thế nào, anh không bao giờ nhớ được.




"Ôi cái buổi tối ngày hôm đó!", Kawashima lẩm bẩm, anh bật đèn ở bàn làm việc lên rồi đếm xem có bao nhiêu cái phim. Đó là những tấm phim dương bản 35 milimet mà anh đã mượn ở thư viện. Anh định sử dụng những bức ảnh này làm poster cho Festival nhạc Jazz diễn ra ở Yokohama. Kawashima rất giỏi trong việc sử dụng những thiết kế tạo hình mà chẳng liên quan gì đến đề tài được nói tới, ví dụ trong trường hợp làm poster cho Festival nhạc Jazz này, anh cũng sử dụng những bức ảnh chẳng hề liên quan đến nhạc Jazz. Khi khu trượt tuyết nhân tạo đầu tiên được xây dựng ở Kyushu, anh đã sử dụng bức ảnh hai đứa trẻ nước ngoài khoảng bảy, tám tuổi đang hôn nhau với nội dung: "Tôi cũng muốn thử xem lần đầu thế nào", và đã giành chiến thắng trong cuộc thi giữa các cửa hàng, đồng thời được công ty đánh giá rất cao. Còn về Festival nhạc Jazz thì để thu hút được nhiều người, Kawashima đã sử dụng những bức ảnh đen trắng về thời trang thập niên 90. Đó toàn là ảnh của những phụ nữ khỏe khoắn, tươi tắn đang mỉm cười; có những người nằm nghỉ trên bãi biển, có người đang trong tư thế chuẩn bị nhảy xuống bể bơi, có người che ô dạo phố, hay có người lại đang uống một ly cocktail ở ngoài hiên... nhưng nói chung, ảnh nào Kawashima cũng đều thấy rất ưng ý.



Buổi tối hôm đó, Kawashima tắm cho con. Yoko đã chuẩn bị một cái khăn bông tắm thật lớn, khi anh vừa xong là Yoko liền đón lấy con. Ngồi một mình trong bồn tắm, Kawashima nhìn qua khe cửa kính vẫn đang hé mở, thấy Yoko vừa lau người cho con vừa chuyện trò gì đó. Kawashima biết là mình đang mỉm cười; anh nhìn Yoko và con rồi cười một mình. Đột nhiên, một ý nghĩ lớn lên trong đầu làm toàn thân Kawashima cứng đờ. "Không biết chừng mình sẽ dùng dùi đập đá chọc vào đứa trẻ này mất thôi". Bất chợt, anh không hiểu nổi là ai đang ngâm mình trong cái bồn nước nóng này nữa. Anh không nhận ra là Yoko đã bế con đứng đấy và đang nói với anh điều gì đó. "Masayuki! Masayuki! Anh làm sao thế? Anh làm sao thế?", Yoko đã gọi anh rất nhiều. "Em đấy à? Anh hơi lơ mơ một chút thôi mà", cuối cùng thì Kawashima cũng nghe thấy. Nhìn hai mẹ con mà khắp người anh nổi da gà, thậm chí cả cái chân đang ngâm trong nước ấm cũng tê cứng. Kể từ buổi tối hôm đó, cái dùi đập đá cứ mãi lởn vởn trong đầu anh. "Tuyệt đối không được làm điều đó! Mày chắc chắn sẽ không làm thế đâu!", anh đã cố nghĩ như vậy hàng trăm lần nhưng trong thâm tâm, anh vẫn không ngừng nghe thấy những tiếng giục giã: "Cũng có thể là sẽ đâm đấy chứ?". Thế là từ hôm đó, tối nào Kawashima cũng cầm chiếc dùi đập đá đến phòng ngủ và chừng nào anh còn chưa chắc chắn là mình sẽ không đâm con thì anh vẫn chưa thể yên tâm đi ngủ được. Kawashima tắt đèn, rời khỏi bàn làm việc và khoác thêm chiếc áo da ra ngoài áo len.