Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 10 : Nhận nghĩa nữ

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Sau khi băng bó, trị thương cho Vân Ngọc, trời cũng đã là chiều tối. Lão đại phu nhìn một vòng khắp người cô, y phục đã nhếch nhác và nhiều vết rách. Giờ này không thể vào trấn mua cho cô nương ấy y phục được nữa, vả lại với thương thế như vậy, nàng ta cũng chẳng tiện thay ra mặc vào. Ông trầm ngâm nghĩ ngợi đôi chút rồi gật gù, dặn Vân Ngọc nghỉ ngơi trong lúc chờ ông ra ngoài, một lát sẽ trở lại.



Sau đó, ông hướng về phía nhà vị đại thẩm ở cách đây mấy dặm mà bước. Đại thẩm ấy có nhi tử đi làm lụng ở xa, lâu lâu mới về thăm nhà một lần, cũng neo người đơn chiếc như ông và rất tốt bụng. Ông chỉ nói dăm ba câu nhờ cậy, đại thẩm đã mang một bộ y phụ màu nâu sậm hơi ngả màu, cùng sang nhà với lão đại phu để tương trợ.



Đại thẩm hiền từ, kiên nhẫn mở nhè nhẹ từng món y phục trên người cô, mắt nheo nheo nhìn cho kỹ rốt cuộc đây là loại y phục gì, của nước nào mà bà chưa từng thấy qua. Nếu không phải được cô chỉ dẫn cách thức, chắc cả ngày trời vật lộn cũng đành chịu thua vì không mở được. Tò mò thì tò mò vậy, bà không có thói quen buôn chuyện linh tinh ra bên ngoài, thế nên lão đại phu mới tin tưởng mà nhờ bà giúp một tay. Đó là ông đang phòng hờ trường hợp cô nương này bị đuổi giết, ám hại, việc bảo mật tin tức mới có thể giúp nàng ấy an toàn qua ngày, bình phục nhanh chóng.



Vị đại thẩm làm xong, còn nhiệt tình chải lại mái tóc gọn gàng cho cô. Y phục sờn vải ngả màu, không phù hợp với người con gái trẻ trung, làm che đi vẻ xinh đẹp tươi tắn của cô, nhưng nhìn chung cũng sạch sẽ, tươm tất. Vân Ngọc nắm lấy tay đại thẩm, chân thành nói lời cảm tạ. Bà mỉm cười đáp lại rồi xoay lưng, trở về nhà mình.



Nhờ bài thuốc giảm đau lão đại phu sắc cho, Vân Ngọc trôi qua một đêm không quá đau đớn vì vết thương hành hạ. Cô có giấc ngủ an ổn, trong giấc mơ cô thấy hình bóng Trà Ngân đang vẫy tay vừa gọi thật to: "Vân Ngọc ơi, tôi ở đây nè. Đến đây nhanh nào!". Vân Ngọc vội vàng nhắm hướng của bạn mình mà chạy đến, chưa kịp nắm lấy tay cô ấy, đã nghe bên tai vang vọng thanh âm của một người lão niên:




Cứ thế, qua hơn một tháng, chân Vân Ngọc đã hoàn toàn bình phục. Kiến thức về nhận biết thảo dược, công dụng của từng loại ra sao cô tự tin đã nắm chắc được bốn phần. Cô bắt đầu xin nghĩa phụ cho theo chân lên núi hái thuốc, san sẻ vất vả cùng ông. Cũng là cách nâng cao trình độ từ việc cọ xát với thực tiễn. Vân Ngọc vốn rất thông minh, chỉ cần nói qua là nhớ rất lâu, cộng với thái độ hiếu học, làm nghĩa phụ vô cùng tự hào, luôn treo trên mặt vẻ hứng khởi.



Chỉ mới mang theo nữ nhi đi hái thuốc cùng đôi ba lần, nàng đã mạnh dạn đề nghị lần sau sẽ tự mình đi hái, nhất định không muốn cha chịu thêm cực nhọc thể lực như vậy nữa. Thấy con ngoan ngoãn hiếu tâm, ông cũng đành đồng ý. Cô thuận lợi đi hái thuốc một mình đã hơn mười ngày. Có lần Vân Ngọc hỏi nghĩa phụ vì sao lại không hái nhiều, bào chế luôn một lần cho đỡ phí công sức leo trèo mỏi mệt, nghĩa phụ chỉ ung dung giải thích rằng: "Đường xa núi cao, mỗi lần hái đầy một gùi cũng đã là quá tốt rồi. Hơn nữa, thảo dược phải tươi mới, thuốc điều chế mới công hiệu, nguyên liệu cũ kỹ trữ lâu sẽ mất bớt dược tính vốn có". Cô ngơ ra một lát, tự cười chê cái sự ngớ ngẩn của mình xong, bày ra vẻ mặt nịnh nọt cha già, càng khiến ông thương yêu gấp bội.



Hôm nay lại là ngày phải lên núi thu thập thêm nguyên liệu điều chế thuốc. Vân Ngọc thả bước chân nhẹ tênh, miệng nghêu ngao hát đôi chút cho đời thêm tươi, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Chợt cô dừng lại khi nhìn thấy vết máu trên cỏ, bỗng hoang mang sợ hãi dâng đầy, trộm nghĩ chẳng lẽ là thú dữ tấn công hay sao. Rồi cô chợt nhớ lại nghĩa phụ đã từng nói trước đó, rằng ngọn núi này rất an toàn, nghĩa phụ đã lên đó hái thuốc gần hết đời người mà chưa từng nghe nói có ai bị thú dữ làm hại cả. Cô vuốt ngực, tự nhắc mình phải bình tĩnh lại. Cô quyết định lần theo vết máu, linh tính của cô mách bảo rằng có một người đang rất cần được giúp đỡ. Cũng giống như cô lúc hoạn nạn, cần lắm một người đưa tay cứu giúp. Cô may mắn gặp được nghĩa phụ, và giờ cô cũng muốn mình sẽ là quý nhân kịp thời tương trợ cho người đang nguy nan tựa như mình từng trải qua.



Cứ đi theo dấu máu để lại, cô đi đến một động nhỏ, Vân Ngọc cẩn thận quan sát kỹ càng rồi mới bước vào sâu bên trong. Cô vừa đi vừa xoay đầu nhìn khắp các góc, bỗng đập vào mắt là một thân ảnh nằm bất động trên thảm cỏ. Quả nhiên giác quan thứ sáu của cô luôn chính xác như thế.