Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 13 : Âm mưu nơi hoàng lăng
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Cô gái trẻ lau mặt gạt lệ, xốc vác lại tinh thần, cố gắng làm cho mình trông bình thường trở lại trước khi quay về nhà. Thật may là thời cổ đại áo quần rộng rãi, kín đáo có thể che giấu được những vết hồng ngân thô bạo do tên đốn mạt kia gây nên. Nếu không, nghĩa phụ biết được chắc chắn sẽ đau lòng hoặc để ai khác nhìn thấy sẽ làm ông ấy mất mặt chẳng dám nhìn ai. Vân Ngọc nghĩ vậy, cũng bớt chút lo lắng, chỉnh trang lại một tí rồi mới yên tâm cất bước.
Trong nhà, nghĩa phụ hiền từ với mâm cơm giản đơn đang đợi sẵn. Cô bày ra vẻ mặt nũng nịu, trách móc vài câu:
- Nghĩa phụ, con đã nói với người rồi, việc nấu nướng cứ để con làm cho. Người lớn tuổi, đừng gắng sức quá mà mỏi mệt. Vậy mà người không chịu nghe con gì cả. Con cảm thấy buồn phiền lắm nghĩa phụ có biết không?
Lão đại phu nhìn nữ nhi hiếu tâm, lòng vui vẻ không gì tả hết. Vốn nghĩ vận mệnh một đường đã định là sẽ cô đơn, chuyện thê nhi xa tầm với, vậy mà Trời cao có mắt, không bạc đãi mình, bỗng dưng ban cho một nữ nhi ngoan ngoãn, lại thông minh hiểu chuyện như vầy. Vốn y thuật cả đời không còn lo bị đứt đoạn, lại còn cho ông hy vọng ngọt ngào được bồng bế ngoại tôn lúc xế chiều. Thật quá đỗi hạnh phúc!
Cảm xúc ông lâng lâng không nhìn thấy một giọt buồn nho nhỏ vẫn còn sót lại trong mắt nữ nhi. Ông nhẹ giọng trấn an:
- Thôi được rồi, ta nhường việc lại cho con là được chứ gì, đừng xị mặt ra như vậy nữa, trông sẽ không được xinh đẹp đâu đấy".
Trở về chợp mắt đôi chút sau hơn mười ngày quỳ bên linh cữu, hắn vừa đặt lưng trên chiếc giường đơn đã thấy cơ thể có biến đổi kỳ lạ. Như thể một đàn sâu chui vào trong từng thớ thịt, ngứa ngáy khó nhịn. Khắp thân hắn bắt đầu bốc hỏa, mắt hằn lên những tia đỏ khao khát dục vọng. Hắn vội vàng tìm cách dập lửa, chạy ra khỏi phòng tìm nước lạnh. Hắn lướt như bay, không để ý xung quanh, lại nghe âm thanh nữ tử gọi lại:
- Thái tử biểu ca, huynh đợi muội với!
Nàng ta còn đuổi theo hắn giải thích thêm: "Tứ biểu ca nói huynh quên mang kinh văn siêu độ, muội có mang theo, cho huynh mượn tạm, đỡ phải sai người về lấy nè".
Nàng vô tư không biết rằng một mùi hương nữ tử lướt qua người hắn lúc này không khác gì chìa khóa mở ra bản năng sắc dục của nam tử. Mà hắn, đang trong thời kỳ thủ hiếu, nếu xảy ra việc dâm loạn này, mọi cố gắng của hắn trước mặt phụ hoàng đều đổ sông đổ biển. Hắn không phải ham quyền lực, nhưng chỉ có nắm giữ quyền lực trong tay hắn mới có thể đem hết tâm huyết thực thi từng bước kế hoạch mang đến cho muôn dân một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Hơn nữa, cho dù phụ hoàng có thể bao dung cho sai lầm của hắn, việc thấp kém vô đạo đức này mà đồn ra ngoài cũng sẽ khiến người đời phỉ nhổ, hắn làm sao còn mặt mũi ngồi trên ngai vàng, làm sao còn tôn nghiêm để trị vì thiên hạ. Một khắc cuối cùng tưởng chừng dục vọng chiến thắng lý trí, hắn đẩy biểu muội sang một bên, băng người điên cuồng chạy. Tiếng nữ tử ngã đau, khóc lóc thương tâm sau lưng qua lỗ tai hắn trở thành lời mời gọi, chỉ có thể lấy ngựa phóng đi thật nhanh để không còn nghe thấy âm thanh đầy dụ hoặc kia, cũng không quan tâm mắt đã ngầu đục chẳng còn phân biệt phương hướng.
Hắn thúc ngựa mải miết, trời về chiều không nhìn rõ nên phía trước là khoảng đất gồ ghề lồi lõm hắn vẫn cứ phóng tới. Ngựa đang chạy ở tốc độ cao, bị vướng lại mất đà ngã chổng vó, khiến hắn cũng bị hất tung, cả người lăn xuống vách núi đến bất tỉnh. May mắn không chết, lúc tỉnh dậy chỉ thấy một tiểu cô nương tư sắc cũng không quá nổi bật, nhưng đôi mắt trong trẻo, gương mặt phúc hậu. Nàng ta đã tận tâm giúp đỡ hắn lúc nguy nan, thế mà... thế mà, cuối cùng hắn lại là kẻ gây ra tổn thương nặng nề đối với nàng. Hắn có thể chắc chắn người đứng sau bài mưu hãm hại hắn chính là Tứ đệ, muốn áp lên đầu hắn tội bất hiếu,dâm loạn để hủy bỏ tư cách thừa kế vương vị của hắn đây mà. May là lúc đó hắn nhanh chân mới thoát được một kiếp. Xác định được chủ mưu rồi, hắn vẫn chưa ngừng thắc mắc Tứ đệ đã hạ thuốc bằng cách nào trong khi bình nước kia được chia cho cả phụ hoàng và hắn. Và vì sao sau khi dục tính trôi qua rồi vẫn có thể phát tác lần nữa, mà lần sau càng nóng bỏng, ngứa ngáy, kích thích hơn lần trước gấp bội, khiến một người vô tội bỗng dưng gánh lấy sự phát tiết bạo tàn hắn gây nên. Thực ra, hắn nào có muốn như thế. Ngộ nhỡ, trong năm ngày tới hắn lại bị mê tình dược hành hạ nữa thì sao? Trong đầu hắn chợt hiện lên gương mặt oán hận của nàng lúc xua đuổi hắn đi. Hắn vò đầu, tim cồn cào đến lạ, chẳng biết giờ này nữ tử kia đang làm gì, có phải đang gục đầu khóc rấm rứt hay không?