Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 16 : Công thần bất ngờ
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Một chưởng chưa kịp hạ xuống, đã nghe giọng nói khá quen tai cất lên cắt ngang hành động của Hàn Thừa Vĩ:
- Tiểu Trắc Tử ngươi đang làm gì vậy?
Cô gái hỏi xong, đôi mày khẽ chau lại nhìn tên tiểu thái giám này, có điều nghiền ngẫm. Hắn ngơ ra vài giây, quyết định tha cho cung nữ kia một mạng. Hừ, coi như tiện tì ấy phước lớn mạng lớn. Bởi ngay lúc này, hắn chưa muốn lộ ra thân phận của mình cho Trà Ngân biết. Nén lại sát tâm vừa bừng lên lúc nãy, hắn vẫn chưa nghĩ ra lý do giải thích với nàng, đứng ấp úng một lúc:
- Ta...ta...
Rồi chợt nhớ ra tiếng khóc mình vừa nghe, xoay chuyển thành một lý do hết sức buồn cười: "Ta thấy nàng ấy khóc, muốn đến an ủi một phen". Nói xong bèn quay mặt đi, che giấu lúng túng trên khuôn mặt, vì hắn không biết nói dối, xưa nay có bao giờ phải nói dối ai đâu cơ chứ!
Trà Ngân nhìn tiểu thái giám có bộ dạng như đang ngượng ngùng, nghĩ là hắn xấu hổ, lòng nổi lên cảm giác muốn trêu chọc, lại có phần trách cứ:
- Có ai an ủi người khác lại hùng hổ lao tới như ngươi không? Muốn dọa chết người ta chắc. Ngươi không biết cách an ủi thì để ta, đứng mắc cỡ như vậy làm gì. Đứng sang một bên đi.
- Ta đã có cách giải rồi. Ngươi đừng rầu rĩ nữa. Đáp án này ta chỉ nói với ngươi. Ngươi trình lên cho Hoàng đế, nếu được ban thưởng lên chức, sau đừng quên ta là được.
Hoàng đế vừa nghe, mắt trừng lớn ra vẻ khó tin, nhưng cũng nhẹ gật đầu, muốn nghe thử xem nàng ta sẽ nói gì tiếp theo. Trà Ngân nhìn mặt đoán biết hắn vẫn chưa tin, thôi kệ hắn đi, miễn sao tên vua kia chịu áp dụng là được. Cô bắt đầu bình đạm giải thích:
- Ngươi hãy xin Hoàng đế dùng một chiếc thuyền to, đủ sức chứa tượng sư tử đá. Mọi người hợp sức nâng tượng đá lên thuyền xong thì đánh dấu mực nước dâng lên ở mạn thuyền. Sau đó chúng ta di chuyển tượng khỏi thuyền, lại mang những tảng đá to vừa phải lên thuyền, sao cho sức nặng bằng với tượng đá, nghĩa là khi thuyền bị trũng xuống sẽ bằng với vết mực đã đánh dấu ban đầu. Xong rồi, chúng ta mang số đá tảng ấy đi cân hết rồi cộng dần vào, sẽ tính ra được đúng bằng trọng lượng của tượng đá kia. Cứ lấy loại cân số loại 60 ký hay dùng để cân gạo ấy, chẳng mấy chốc sẽ xong thôi. Ngươi nhớ chưa, có cần ta nhắc lại lần nữa không?
Hoàng đế nghe xong, nhẩm tính một chút, lòng bỗng reo vui như trăm hoa đua nở. Một phương pháp rất hay, sao nàng ta lại có thể nghĩ ra được, đúng là không thể xem thường. Nhưng tại sao nàng ấy không nhận lấy công trạng này, lại muốn nhường cho hắn chứ? Và nàng ấy nhắc đến cân số loại 60 ký là cái gì? Vừa dấy lên thắc mắc, hắn chẳng cần nghĩ ngợi hỏi ngay. Nàng chỉ hồn nhiên, vỗ trán cười:
- Ai da, là ta quên mất chỗ này không có loại cân số ta nói, thôi ngươi cứ bảo họ cân như bình thường là được rồi. Còn chuyện luận công ban thưởng, ta không muốn kéo thêm rắc rối cho mình. Càng ra vẻ mình giỏi càng mau chết, cứ bình thường vậy mà an toàn hơn. Chỉ có ngươi, hầu hạ cũng coi là khá gần với Hoàng đế, ngươi thăng chức thì coi như ta cũng được nhờ cậy sau này. Chúng ta là bạn bè tốt mà, có phải hay không?
Quan sát một chút xem câu trả lời của nàng có mấy phần thật xong, hắn gật đầu biểu lộ đồng tình. Lát sau cũng cáo từ, trở về chuẩn bị cho cuộc chiến trí tuệ với bọn Sở Minh Quốc kiêu ngạo. Tâm lý lo âu được tháo gỡ, Hoàng đế vui vẻ thưởng thức một bình rượu Trúc Diệp Thanh rồi thư sướng đi vào giấc ngủ, khóe môi còn nhếch một nụ cười nhẹ. Trong giấc mơ hư ảo đêm ấy, hắn trông thấy một nữ tử có bóng lưng thật đẹp, vòng eo mảnh khảnh càng tôn lên vẻ quyến rũ của nàng ấy. Hắn ngắm một lúc, vui vẻ bước đến đứng song song với nàng, nghe động tĩnh nàng liền quay đầu nhìn sang, nở một nụ cười như hoa như ngọc. Sao lại là nàng ta?