Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 19 : Lòng ngài đâu có ta
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Với một người thông minh, sáng dạ như Tiểu Trắc Tử, việc truyền đạt kiến thức của Trà Ngân thuận lợi hơn rất nhiều. Chỉ mấy ngày trôi qua thôi, hắn đã thuộc xong bảng cửu chương Chín, viết số La Tinh đã thành thạo hơn, làm cô cảm thấy có chút thành tựu, lòng cũng thật vui vẻ. Cô vừa giặt giũ vừa hát nghêu ngao bằng những ca từ kỳ lạ khiến các cung nữ giặt đồ khác vừa khó chịu vừa xem cô là cái đồ thần kinh, lại càng chán ghét, cô lập. Trà Ngân mặc kệ, vẫn giữ quan điểm vô tư mà sống, sẽ không vì những ánh mắt thiếu thân thiện ấy mà khiến bản thân cảm thấy gò bó, căng thẳng.
Vừa vò xong một chiếc váy, chuẩn bị lấy cái tiếp theo bỗng nhiên một đám bốn người mặt lạnh như tiền rầm rập bước vào khu vực giặt giũ. Người dẫn đầu là Thái công công hầu hạ bên cạnh Lan Quý Phi, lần trước Trà Ngân đã gặp qua, hắn ta còn hạ lệnh xử tử mình nữa đây mà. Theo sau là một tên thái giám có lẽ chức vụ nhỏ hơn nên dáng đi khom nhẹ luồn cúi, và hai nam tử mặt đơ như quân bài, đeo bên hông thanh đao, khí thế trên thân tỏa ra như hung thần ác sát tìm kẻ đòi mạng. Các cung nữ ngơ ra không biết chuyện gì rồi nhìn Thái công công, đoán biết có chuyện chẳng lành, co cụm lại, lộ ra thần sắc hoảng sợ rõ rệt. Trà Ngân cũng như bọn họ, mồ hôi lạnh toát ra, cô vừa tự nhủ lòng phải bình tĩnh vì mình chẳng làm gì sai trái cả thì một giọng nói ẻo lả vang lên:
- Ở đây ai là Trà Ngân?
Các cung nữ đồng loạt chỉ tay về cô gái nhỏ đang đứng tách biệt với bọn họ. Thái công công nhìn về phía mọi người chỉ, nghiền ngẫm giây lát rồi nhớ ra điều gì, nét mặt hung hăng ban đầu lại càng đậm hơn. Hắn gườm gườm giọng:
- Lại là ngươi, nô tì đệ tiện. Lần trước may mắn thoát một kiếp, ta xem lần này ông trời có đứng về phía ngươi nữa hay không? Dẫn đi!
Hai thị vệ mặt lạnh liền nhanh chóng bước đến khóa chặt tay Trà Ngân, không thể động đậy chỉ còn cái miệng có thể phản kháng. Cô hét to:
- Là tôi sao, tôi đã làm gì kia chứ, các người nói rõ xem nào?
- Sắp chết đến nơi mà còn cứng họng. Được rồi, lát nữa Quý Phi nương nương thẩm vấn, xem ngươi còn cách gì chối cãi.
Nói rồi, đám người áp giải Trà Ngân rảo bước thật nhanh về hướng Hồng Lan cung, phục mệnh với Lan Quý Phi. Còn đám người ở lại, vẻ mặt sống sót sau tai nạn, tay vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, có kẻ còn nhếch nhẹ môi sung sướng khi người gặp họa.
- Có gì thì nói nhanh, trẫm còn phê duyệt tấu chương.
- Vâng, hôm nay thần thiếp đến đây là để hỏi xem một chuyện. Hầu hạ trong cung của ngài có kẻ nào tên là Tiểu Trắc Tử không? Chả là ở Ti chế phòng có một cung nữ giặt đồ tên Trà Ngân bị Thái công công phát hiện đang giữ chiếc trâm ngọc quý năm đó sứ thần lân bang tiến cống. Thiếp chưa nghe qua việc ngài đã ban thưởng. Nhưng cung nữ này khăng khăng do Tiểu Trắc Tử được ngài thưởng và tặng cho nàng ta nên thiếp đến đây hỏi thử xem rốt cuộc là thế nào. Liệu có kẻ nào lớn mật, trộm đồ trong quốc khố không ạ?
- Đúng, là trẫm sai người ban thưởng đó thì sao. Ngươi có ý kiến hả? Nuôi các ngươi một đám người vô dụng, ngày ngày bày ra dáng vẻ tài hoa hơn người. Khi cần dùng trí thông minh, có ai đứng ra ứng đáp, có ai thay trẫm phân ưu không? Đó là nàng ta xứng đáng.
- Hoàng thượng, thần thiếp không dám. Thiếp chỉ là muốn cẩn thận đề phòng kẻ gian, sợ ngay bên cạnh ngài tồn tại kẻ tâm tư mờ ám. Hơn nữa, thiếp lại nghĩ trâm hoa mẫu đơn chỉ thích hợp mẫu nghi thiên hạ, một cung nữ giặt đồ mà cũng xứng hay sao. Có phải lúc ban thưởng ngài bận rộn chính sự mà quên mất hay không?
Gương mặt Hoàng đế dường như tăng thêm vẻ lạnh lùng, thanh âm phát ra lớn hơn vài phần:
- Trẫm ban thưởng cho ai cái gì phải hỏi qua ngươi sao. Hay ngươi nhấn mạnh trâm cài này là của mẫu nghi thiên hạ, nên hiện giờ vị thế ngươi cao nhất, chỉ có ngươi mới xứng nhận. Ngươi cút về cung cho trẫm, an phận làm một Quý phi cao sang của ngươi đi. Nếu còn thắc mắc, can thiệp chuyện của trẫm thì đừng trách lãnh cung sẵn sàng mở cửa đón ngươi đấy.
Lan Quý Phi nghe xong vô cùng hốt hoảng. Hai tiếng "lãnh cung" đủ biết Hoàng thượng giận dữ đến mức nào. Còn ở lại đây, chắc chắn không có chuyện gì hay ho. Nhưng vì sao lại như thế này, vốn là phu quân của nàng lại không có kiên nhẫn cùng nàng nói chuyện, chỉ muốn mau mau chóng chóng đuổi cổ nàng đi. Vốn trang sức nên là phu quân tặng cho thê tử, ngài lại mang thưởng cho một cung nữ thấp hèn. Có khi nào nàng ta đã câu dẫn được Hoàng thượng, là bắt đầu từ lúc nào thế này? Còn nữa, trước giờ Hoàng thượng luôn ghét nữ nhân, nàng còn hồ nghi ngài ấy "không được", giờ thì tặng trâm cài, lại chọn cái quý giá nhất nữa. Vậy hóa ra Hoàng thượng không phải là "không được" mà là ngài chưa từng nhìn nàng vào mắt, đặt nàng vào tim mà thôi. Nghĩ đến đây lòng nàng lạnh lẽo, vừa xoay người rời khỏi, tim nhức nhối hóa thành lửa giận ngút trời, đôi mắt theo đó mà ánh lên vẻ âm tàn. Xem ra, tiện tì này không thể giữ lại.
P/s: Cả nhà có thể cập nhật chương sớm nhất tại Facebook cá nhân tên Lê Ngọc Bích Vân, nhé! Cảm ơn.