Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 23 : Kế sách xuất cung
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Những ngày sau đó, tinh thần Lan Quý Phi vô cùng tốt. Nhớ lại cảnh tượng chàng nâng niu mình như viên ngọc quý. Nhớ đến thanh âm từ tính chàng rót vào tai "ta yêu nàng" khi cả hai cùng đưa nhau vào khoảng trời hoan lạc, càng nhớ chiếc hôn nồng sau thời khắc ái ân chứa biết bao nhiêu trân trọng trong đó. Mỗi lần nghĩ lại tim nàng lại cồn cào khó nhịn. Nhưng sao đã sáu ngày rồi chàng không tiến cung gặp nàng. Là chàng bận rộn công vụ sao, chàng lúc này có đang nhung nhớ đến nàng không? Bao câu hỏi xoay chuyển trong đầu khiến nàng nôn nóng khí chịu, liền sai người truyền tin đến Trấn Nam Vương.
Nhận được tin, Hàn Ngạo Thiên rất hài lòng, mấy hôm nay hắn cố tình im hơi lặng tiếng, chờ ai đó không thể khống chế lòng mình mới dễ dàng xúc tiến những bước đi tiếp theo. Hắn không vội tiến cung ngay, đợi qua hôm sau mới đến gặp quý phi với gương mặt đượm buồn bã:
- Nàng hẹn ta hôm nay có chuyện quan trọng gì không?
- Có chuyện mới được gặp chàng sao. Ta rất nhớ chàng, có được xem là quan trọng không? Sao mấy hôm rồi chẳng thấy chàng vào cung? Chàng bận lắm hay sao?
- Ta không bận, chỉ là.... Thôi, thực ra hôm nay bổn vương đến gặp nàng để nói một chuyện.
- Chuyện gì vậy, chàng cứ nói đi. Sao mặt chàng nặng nề đến vậy? Chàng đừng làm ta lo lắng thêm nữa, nói đi!
Bên này đám người đồng thanh gật đầu, chắp tay cầu trời khẩn Phật. Bên kia Trà Ngân chậm rãi từng bước chân, vừa đi vừa suy nghĩ: "Chiếu cáo tìm thần y sao? Đây rồi, cơ hội thoát khỏi hoàng cung đáng ghét này đã có rồi. Xem ra vài hôm nữa mà có cơ hội giáp mặt Tiểu Trắc Tử, mình sẽ nói lời tạm biệt với hắn ta luôn. Chứ còn bây giờ, đi đâu cũng có người theo dõi, lỡ gặp nhau mà gây phiền phức cho hắn thì tội. Hắn còn ở trong cung cả đời mà". Tâm trạng giờ đây của Trà Ngân thật phấn khích, chỉ vài hôm nữa thôi cô sẽ làm cánh chim bay giữa vùng trời tự do, không bị bó buộc bởi những cung quy khắc nghiệt, không bị người ta áp chế khinh thường nữa. Tuyệt vời biết bao nhiêu! Thế là cô quyết định, ngay ngày mai sẽ báo lên với nữ quan Ti chế, xin được đến vùng dịch giúp mọi người luôn.
Trời vừa sáng, các cung nữ nhanh chóng ăn sáng rồi bắt tay vào phần việc của mình. Chỉ có Trà Ngân không làm việc mà tìm tới nữ quan Ti chế. Cô trình bày từ ngữ mạch lạc rằng mình không phải thần y nhưng đã từng thấy qua bệnh này và mong muốn được vào vùng dịch truyền cho họ những kinh nghiệm để có thể vượt qua bệnh tật. Ti chế không có quyền quyết định vấn đề này liền bảo cô về đợi tin, sẽ trình lên cho Lan Quý phi xem có được ân chuẩn hay không. Trà Ngân rạo rực trong lòng, mặt vẫn điềm tĩnh như không, cúi đầu hành lễ cáo lui với Ti chế. Cô tin chắc việc này sẽ được cho phép, chả phải quý phi từ lần trâm cài đã không ưa mình sao, giờ cho mình đi sẽ đỡ chướng mắt, nàng ta nghĩ mình đi rồi bỏ mạng không biết chừng, sao có thể không đồng ý chứ. Cô cười thầm: "Cứ ghét bỏ tôi đi, có như vậy tôi rời khỏi nơi này các người mới không ngăn trở, mất tích cũng không ai bận lòng tìm kiếm. Quá tốt! Ha ha ha"
Vì vấn đề dịch bệnh là khẩn thiết nhất bây giờ, Ti chế đâu dám chậm trễ, mau chóng bẩm báo lên Lan Quý Phi. Nàng ta nghe xong, mặt xinh đẹp nhuốm thêm vài phần sắc bén:
- Muốn lập công sao? Vừa hay ta cũng ngứa mắt với tiện tì này. Cứ để nàng ta đi, sống chết thế nào không còn liên quan đến ta nữa.
Nữ quan ti chế nhận lệnh, hành lễ rồi rời đi. Mỹ nhân sắc sảo trên ghế quý phi mặt lại âm lãnh thêm vài phần. Đối với cung nữ Trà Ngân này, nàng vẫn cảm thấy không yên tâm chút nào. Ả ta từng câu dẫn hoàng thượng, chưa biết thành công hay chưa nhưng cũng đã là một mầm tai họa. Hơn nữa Ngạo Thiên chàng ấy cũng từng yêu thích ả. Người này nhất định phải trừ. Tuy rằng nàng từng hứa với chàng sẽ tạm thời không đụng đến ả. Lần này là do ả ta ngu ngốc, tự mình lao đầu tìm cái chết. Chàng mà biết được, cũng không thể nào trách nàng được. Mà chàng yêu nàng như vậy, sao nỡ vì một kẻ hạ tiện mà nổi giận với nàng đây. Dòng suy nghĩ khiến Lan Quý Phi vô cùng đắc ý, và còn rất vui vẻ vì tình yêu người ấy dành cho mình. Nàng đâu có biết một tính toán sai, kẻ mình không vừa mắt về sau lại càng lợi hại hơn rất nhiều.