Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 25 : Băn khoăn lựa chọn

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Ám vệ được Trấn Nam vương sai đến Kế Châu, ngăn chặn hành vi xuẩn ngốc của nữ tử Trà Ngân, khi vừa tới trước địa phận nơi này, hắn nhìn xung quanh tiêu điều mà hình dung bên trong chắc là một bãi tha ma ghê rợn. Nghĩ tới những miêu tả về bệnh đã từng nghe qua, hắn có cảm giác run rẩy lạ kỳ, nhưng vì là một nô tài trung thành, hắn nhất định phải chấp hành nhiệm vụ, liền bịt mặt kỹ càng, vừa dò hỏi một chút từ lính canh gác đang trấn giữ ngay cửa ra vào ở đất Kế Châu, đề phòng có người trong vùng dịch trốn thoát làm lây lan bệnh rộng rãi hơn. Hỏi xong mới biết hắn đã chậm một bước, cô nương ta đã tới nơi trước hắn nửa ngày rồi.



Lúc đi vương gia có dặn, nếu không kịp chặn đứng để mang nàng ta trở về, nhất định phải ở lại xung quanh khu vực này, ngày ngày đều nghe ngóng diễn biến mới nhất của bệnh, chờ chỉ thị tiếp theo. Trước mắt, hắn liền viết một phong thư ngắn gọn, báo lại về việc không kịp chặn đường cung nữ Trà Ngân, chờ xem vương gia xử lý thế nào. Hắn oán hận nữ tử này khiến tình cảnh của hắn lỡ dở, đi không được mà ở cũng chẳng xong, lại còn hàng ngày nơm nớp lo sợ xui xẻo tìm đến mình, vậy nên hắn thật cầu mong vương gia mặc xác nàng ta luôn đi cho xong đời kẻ rỗi hơi tìm chết.



Bồ câu nhanh chóng đưa tin truyền về từ ám vệ đến tay Hàn Ngạo Thiên, hắn đoán chắc nếu đúng như Lan Quý Phi kể lại là Trà Ngân có thừa tự tin, nguyện đến vùng dịch giúp sức. Nếu bệnh có khả năng khống chế thì cũng phải tầm 2 -3 tháng tình hình dịch bệnh ở Kế Châu và phụ cận mới khởi sắc được. Với quân cờ Trà Ngân này, Trấn Nam Vương thật không hiểu rõ lòng mình. Một hành động ngu ngốc của nàng ta khiến kế hoạch của hắn đang phải ngâm nước nóng, thật muốn một đao giết chết nàng ta mới hả giận, vậy mà lúc biết được nàng là người đưa ra đáp án làm bẽ mặt sứ thần, trong lòng hắn lại nhen nhóm cảm giác gì đó nuối tiếc. Hắn là xem trọng người tài có đúng không? Cho nên bây giờ, dù biết nàng ta đã tiến vào trung tâm nguy hiểm, vẫn muốn chờ xem nàng ta sẽ xoay chuyển thế nào để có thể thoát ra được. Cũng không biết vì sao, hắn lại có cảm giác nàng tự tin đều là có cơ sở chứ không phải là kẻ ngông cuồng. Vì một cảm giác mơ hồ này trong lòng, hắn quyết định lại vào cung diện thánh xin được kéo dài thời gian lưu trú tại kinh thành. Ngay ngày hôm sau ở ngự thư phòng của hoàng đế hắn lại xin cầu kiến. Giáp mặt đế vương hắn bịa rất thành thạo chuyện Trấn Nam Vương phi đau khổ vì không thể sinh được con mà muốn cùng mình hòa ly. Vì thương vương phi bao năm, thực sự không đành tâm, nên hắn càng phải dốc lòng tìm thần y chữa trị cho vương phi, giúp nàng ấy có lại hy vọng mà sống cùng hắn đến bạc đầu giai lão. Thời gian ba tháng đã xin trước đó chỉ còn lại mười lăm ngày, lần này hy vọng hoàng thượng lại cảm thông cho tấm lòng yêu thương thê tử hết mực mà thư thả cho hắn thêm ba tháng nữa thôi.



Trấn Nam Vương gia trước mặt hoàng đế luôn là vẻ cương nghị mà vô hại, không hề lộ dã tâm. Lần này tình hình dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ khiến hoàng đế rất đau đầu, ăn không ngon ngủ không yên, làm sao còn thừa tinh lực để suy nghĩ tình yêu của hoàng thúc và hoàng thẩm có gì khả nghi hay không. Vậy nên hắn cũng đồng ý mà không hề gây chút khó dễ nào. Nhận được kết quả hài lòng, Hàn Ngạo Thiên nhẹ thở phào, trong lòng hắn bây giờ sẽ dành cho Trà Ngân non hai tháng để khảo nghiệm khả năng của nàng. Nếu hai tháng qua đi, nàng ta không thể ra khỏi vùng chết chóc đó thì hắn tình nguyện phá hủy quân cờ này, tìm một đối sách khác tốt hơn. Đã có quyết định, hắn kiên nhẫn đợi tin hồi báo từng ngày từ Kế Châu truyền về.




- Nhưng thưa vương gia, ngài thân phận cao quý, nô tài nghĩ ngài vẫn nên chờ ám vệ đưa Trà Ngân cô nương về rồi hãy gặp cũng không muộn, cần gì phải vất vả bản thân.



- Ngươi về chuẩn bị cho ta một chút, ngoài ra không cần nói thêm. Lui xuống đi!



Ý Vương gia đã quyết, quân sư không dám ngăn cản. Sau khi ông ta hành lễ cáo từ, một mình Ngạo Thiên trong phòng, cảm xúc có một tia dao động, chẳng biết giữ lại bên người hay đưa đi làm nội gián mới tốt? Trái tim kiên cố chưa từng mở lòng với bất cứ một ai, bỗng xuất hiện một vết nứt mà hắn ta vẫn chưa nhận ra. Một đêm trôi qua, băn khoăn giữa muôn ngàn suy tính.