Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 27 : Khai trương ngọc y quán
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Hai cỗ xe ngựa ký hiệu riêng của phủ thái tử, không phải ai nhìn qua cũng biết, chỉ có người trong hoàng thất mới nhận ra được. Tứ hoàng tử Yên Trường Quốc - Phương Chí Thanh nhìn bên dưới thầm nghĩ cái tên Thái tử khốn kiếp ấy chắc phần nào đoán ra chủ mưu là ai nên lần này tìm về cao nhân giúp sức. Xem ra, hắn phải dò la một chút kẻ này là ai, có là trở lực trong đại nghiệp của mình hay không? Nếu có, lưỡi đao vô tình sẽ cắt nát những gì ngăn cản dưới chân hắn.
Xe ngựa đi thêm một lúc thì dừng lại tại một cửa hiệu trên đó có gắn tấm biển "Ngọc Y Quán". Cái tên này được ghép từ tên của nàng với ngành nghề mà cha con nàng theo đuổi, đủ thành ý nhưng Vân Ngọc vô tư, vẫn chẳng cần nghĩ ngợi làm gì cho mệt người. Cô gái, dưới dáng vẻ một thiếu niên, đỡ nghĩa phụ xuống xe, đưa ông vào xem qua cửa hiệu sắp cùng họ gắn bó lâu dài. Tâm trạng cô thật vui vì bây giờ nghĩa phụ chẳng cần phải bôn ba vất vả, chỉ cần ngồi trong quầy bắt mạch, kê đơn, còn cô sẽ lo việc bốc thuốc. Khoảng hai tháng học hỏi nghĩa phụ, vốn tư chất thông minh, Vân Ngọc đã nhanh chóng đỡ đần được ít nhiều với nghĩa phụ. Cô tin từ đây có điều kiện thuận lợi để phát triển, y thuật của mình sẽ được nâng cao đáng kể. Dù được trở về thời hiện đại hay không, ít nhất cô cũng đang mạnh mẽ, nỗ lực sống tốt cho tương lai của mình. Chí Viễn nhìn gương mặt vui vẻ hiện rõ, lòng cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút, dường như còn vui lây với nàng ấy. Hắn hơi cong khóe miệng nói:
- Hiệu thuốc này ta đã chuẩn bị thật tốt, cũng tìm luôn đầu mối cung cấp dược liệu cho lão đại phu rồi. Khi nào hết cứ bảo họ mang đến, bạc sẽ do ta trả. Các người cứ yên tâm sống thật tốt ở nơi này. Ta cũng phái tới đây một người giúp coi sóc trông ngoài cửa hiệu. Nếu có điều gì khó khăn, cứ nói thẳng với hắn, đừng ngại. Hắn sẽ nói lại với ta để ta xử lý.
- Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng cũng chỉ đến đây là đủ. Khi cửa hiệu đi vào ổn định, sinh lãi. Tự ta sẽ thanh toán chi phí nguyên vật liệu cho việc kinh doanh của nhà ta. Không cần phiền toái ngươi thêm.
Từ lúc Tứ ca giao nhiệm vụ, Ngũ hoàng tử luôn đặc biệt chú ý tình hình ở Ngọc Y Quán. Bọn họ đã bắt đầu đi vào hoạt động, thời điểm Phương Chí Quân đến đó cũng thích hợp rồi. Vậy nên, hắn cải trang thành một thiếu niên bình thường, đi một vòng kinh thành dạo chơi. Đường đường là hoàng tử Yên Trường Quốc, là từ bụng mỹ nhân sinh ra, lại được hưởng nét tuấn tú từ phụ hoàng, Chí Quân ngọc thụ lâm phong, trên đường có biết bao thiếu nữ len lén nhìn theo. Bản tính hắn xưa nay đào hoa đa tình, biết ai thích mình, hắn lại càng muốn trưng ra bộ dạng phong độ cho các nữ tử phải quỳ mọp xuống chân mình vì si mê. Người đa tình thấy ai cũng dễ dàng yêu, nhưng thực chất chẳng yêu ai cả. Hắn đối với nữ tử chưa từng động tâm, chưa từng nhớ kỹ điều gì về những người vì dành tình cảm cho mình mà hết lòng quan tâm như các quận chúa, thiên kim tiểu thư của các quan lại. Các nàng trao tâm đi thì hắn nhận thôi, chưa từng nghĩ sẽ chọn ai làm hoàng phi của mình. Bởi hắn sinh ra trong hoàng gia, hôn sự đều do phụ hoàng quyết định, vậy thì bận lòng làm gì. Cứ vui vẻ qua ngày không tốt hay sao.
Thưởng thức món ngon mỹ tửu thoải mái xong, Chí Quân tiến về Ngọc Y Quán. Ở đây cũng không quá lớn, người làm chỉ có một chưởng quầy, một gã sai vặt và một lão đại phu. Có phải Tứ ca quá đa nghi hay không, chỉ một y quán nho nhỏ vậy thì có vị thế gì đâu mà bày mưu tính kế. Hắn cũng lấy số, ngồi chờ một lát, vờ đau đầu muốn đến xem bệnh. Tất nhiên hắn không có bệnh, lão đại phu xem mạch tượng không thấy có vấn đề gì, mới bảo là tinh thần có phần căng thẳng nhưng không sao cả rồi kê ít dược định thần nhẹ cho hắn ta. Lúc bốc thuốc, lão đại phu hỏi hắn chọn dược dạng viên hay dược dạng sắc theo thang, hắn ngớ người, dược không phải là từng loại thảo dược được chia lượng thích hợp rồi nấu lên sao, dược dạng viên trước nay chỉ có độc dược, lão ta đang nói cái quái gì thế này? Biết khách hàng còn lạ lẫm, lão đại phu mới giải thích điểm đặc biệt của y quán này là điều chế thêm các loại dược dạng viên điều trị một số bệnh thường gặp, tác dụng tốt, lại thuận tiện mang theo bên người. Thấy ý tưởng cũng hay hay, Chí Quân chọn dược dạng viên xem thử một chút rồi thanh toán bạc với chưởng quầy. Lúc ra về còn cầm một viên dược đen đen nho nhỏ trong tay, vừa đi vừa ngửi, không chú ý trước mặt mình có người mà đâm thẳng vào. Hoàng thất luôn chú trọng rèn luyện thi thư, thể lực, để ai cũng đều ưu tú, xứng đáng với địa vị cao quý trong hoàng triều Yên Trường Quốc. Thế nên một cú va chạm này, thân hình rắn chắc phi phàm của Chí Quân liền đẩy ngã thiếu niên vóc dáng nhỏ nhắn phía trước. Võ công hắn cũng khá lợi hại, khi thiếu niên gần tiếp đất, hắn một phát đưa tay ra kéo tiểu tử kia vào lòng. Hành động này chỉ là quán tính, vì hắn thường hay làm thế để giúp các tiểu cô nương khi họ chẳng may té ngã, để tạo ấn tượng tao nhã dịu dàng cho các nàng phải si tâm với mình. Chứ còn một nam tử bị ngã thì cứu tên đó làm gì cho mệt. Nhưng khi hắn kéo mạnh thiếu niên, có khối gì đó cưng cứng kỳ lạ chạm vào cơ thể hắn. Sau khi để thiếu niên kia đứng lên ổn định, hắn mới bắt đầu quan sát. Mặc dù mặc y phục nam nhân, phía trước ngực cũng không nhấp nhô nhiều, chắc chắn đã được bó buộc cẩn thận. Song, người này lại quên mất trên tai mình có một lỗ nhỏ, chỉ dành cho nữ tử đeo khuyên tai. Chỉ vậy thôi cũng đã nói lên được đây chính là một nữ tử cải trang. Ha ha ha, chuyện này cũng đủ thú vị. Thái tử ca bao năm chán ghét nữ giới, vậy mà giờ lại lén lút cái trò "kim ốc tàng kiều", mặc dù y quán này cũng nhỏ bé chứ không cao sang để gọi là "kim ốc", nhưng "tàng kiều" là có thật, huynh ấy vậy mà giấu giếm nữ tử trong khi thời gian chịu tang ba năm còn chưa hết. Xem ra chuyến đi hôm nay hắn thu hoạch không tệ, có thể về báo cáo lại với Tứ ca.
Nhìn thiếu niên kia, thực chất là nữ tử đã đứng vững, tay vuốt ngực miệng vừa nhỏ giọng: "May quá, suýt nữa thì ngã đập đầu xuống đất rồi, không khéo bị hỏng não luôn ấy chứ!" rồi quay sang rối rít cảm ơn người đã đỡ mình. Cũng do cô vừa đi vừa nghĩ ngợi phương án kinh doanh hiệu thuốc mà bất cẩn va vào người ta, vậy mà nam tử này rất ga lăng, đã không trách mà còn giúp đỡ, dễ dàng tạo thiện cảm ban đầu với cô. Phương Chí Quân ngắm nàng ta thêm một chút, mày liễu, mắt to sáng ngời, mũi cao, miệng nhỏ gợi cảm, đúng là một nữ tử thanh tú. Nhưng với thái tử ca, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành không phải là chưa từng thấy qua, có lẽ sẽ không vì chút tư sắc này mà yêu thích. Không biết thực ra nàng ta có điểm gì thu hút huynh ấy. Hay là tạm thời khoan báo lại với Tứ ca, biết đâu chừng nắm được nhược điểm của thái tử ca rồi, huynh ấy sẽ bảo vệ mình khỏi bàn tay của Tứ ca thì sao. Đắn đo một lúc, Ngũ hoàng tử quyết định chuyện này cứ tạm thời để đó, hiểu rõ ràng rồi tính sau.
Cũng trong lúc này, Phương Chí Viễn đang mặc thường phục, ghé qua y quán để xem tình hình buôn bán ban đầu thế nào. Một màn va chạm lôi lôi kéo kéo đều nhìn thấy hết. Nữ tử kia luôn mặt lạnh với hắn, giờ lại mỉm cười thật dịu dàng với nam nhân. Mà nam tử kia nhìn dáng vóc rất quen, nhìn kỹ thêm chút nữa thì hóa ra lại là Ngũ đệ. Đệ ấy đến đây làm gì, sao lại nói cười vui vẻ với nàng ta như vậy? Mày rậm của hắn vô thức nhíu lại, hừ thầm trong bụng...