Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 37 : Sóng ngầm hậu cung
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Từ lúc có quyết định sẽ giữ Trà Ngân lại bên người, Hàn Thừa Vĩ ngay lập tức muốn đặt nàng ấy dưới mí mắt mình mà quan sát. Hắn hạ chỉ xuống, lệnh cho Thượng cung cục sắp xếp ổn thỏa, đưa nữ tử này đến nơi ở mới. Nàng không phải cung phi của hắn, theo quy chế tổ tông, tất nhiên cũng sẽ không được xếp vào cung điện tráng lệ. Nhưng hắn là một vị hoàng đế có thể gọi là bá đạo nhất trong lịch sử nước Đại Nam, quy chế hoàng cung chỉ là mây bay, chỉ cần hắn thấy có lợi cho đại nghiệp của mình thì cũng không hề đắn đo, ái ngại. Vì vậy, nơi Trà Ngân chuyển tới là cung điện ngay sát tẩm cung của Thừa Vĩ.
Chỉ một động thái vô tình của hoàng đế thôi mà hậu cung bỗng nhấc lên một cơn bão ngầm hướng về người con gái ấy. Đám cung nữ giặt giũ ở Ti chế phòng thì đỏ mắt ghen tỵ. Những nữ nhân có phân vị ở trong cung, được tiếng là người của hoàng đế nhưng toàn bị ghẻ lạnh, phòng không gối chiếc thì còn sôi ruột sôi gan. Ngay cả Lan Quý Phi, người đã quyết vứt bỏ tình cảm của đế vương sang một bên, giờ lại càng căm hận. Nàng bao năm tìm cách lấy lòng hắn, dốc hết tâm can ra mà quan tâm, đổi lại là gì ngoài sự ghẻ lạnh, không thèm nhìn nàng dù chỉ là một ánh mắt. Vậy mà tiện tỳ này xuất hiện chẳng được bao lâu, đã đường đường chính chính bước vào Hoàng Liên cung- nơi mà trước giờ nàng vẫn luôn mơ ước. Nàng suy đoán, hoàng đế nhất định đã đem ả cung nữ kia đặt vào tim, vào mắt của hắn rồi, xem ra sau này rất có thể nàng sẽ bị ả ta đạp dưới chân một cách nhục nhã. Chi bằng ngay lúc này, khi ả vẫn còn chưa đủ lớn mạnh, tìm cách trừ khử nàng ta cho xong. Nàng trộm nghĩ: “Còn cái tên hoàng đế chó má kia. Ngươi đã không xem ta là nữ nhân bên gối, nhẫn tâm tước đoạt sinh mệnh của đệ đệ ta. Ta cũng sẽ chẳng để ngươi được hạnh phúc bên mỹ nhân của ngươi đâu. Giờ cứ cho các ngươi tạm thời hưởng thụ khoái lạc bên nhau đi. Đến khi nồng thắm rồi, lại phải phân ly. Lúc đó ta đứng một bên nhìn, cũng thấy thực mãn nhãn”. Lan Quý treo lên nụ cười tàn độc cùng với những mưu tính dần xuất hiện trong đầu. Nàng ta rất tự tin, với tài trí như mình, lại có nam nhân ưu tú như Hàn Ngạo Thiên giúp sức, đôi cẩu nam nữ chết tiệt kia sẽ có ngày tán mạng thân vong, bi thảm tột cùng. Còn nàng sẽ bước lên đỉnh vinh quang, hưởng thụ sự kính ngưỡng của vạn dân thiên hạ. Thời gian này, tạm thời nàng ta muốn án binh bất động, coi như cho bọn họ cảm nhận chút bình yên trước khi đón nhận cơn bão khủng khiếp đi.
Còn Trà Ngân, từ dạo chuyển nơi ở mới, ngày ngày đều có người theo sát, bị bó buộc chẳng khác gì tù nhân. Chỉ có khi hoàng đế triệu kiến, cô mới thoát khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm, lạnh như băng của tên thị vệ. Có thể nói Hàn Thừa Vĩ cũng khá tâm lý, mỗi lần cho truyền Trà Ngân đến cung của hắn, đều cho cung nhân lui ra hết, dành không gian thoải mái cho cô. Hắn khi ấy mang dáng vẻ đế vương uy nghiêm nhưng lại bảo với cô rằng khi chỉ còn lại hai người, bọn họ đối với nhau vẫn là bằng hữu. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đã biết rõ ràng rồi, sao Trà Ngân có thể giống như thuở trước, xem hắn là một người ngang bằng về thân phận. Còn nữa, trước kia… trước kia, cô đã có nhiều hành động khá thân mật, vì nghĩ hắn không phải một nam nhi chính tông. Giờ biết hắn cứng cỏi uy phong như vậy, sao có thể làm những điều quá phận. Vì vậy, trước mặt hắn, nàng vẫn luôn giữ thái độ rụt rè, xa cách, khiến cho hắn bực mình không để đâu cho hết.
Thôi cũng đành, coi như cho nàng ta có thời gian chấp nhận sự thật. Vậy là trong đoạn thời gian này, mỗi lần gặp nhau, bọn họ lại mang một số kiến thức toán học mà trước kia Trà Ngân muốn dạy cho Tiểu Trắc Tử, lần lượt áp dụng hết. Hoàng đế thông minh trời sinh, mỗi một bài học mới đều tiếp thu nhanh chóng.
- Ngươi xem bài toán nhân này trẫm đã làm đúng chưa?
Chí Viễn phóng ngựa đuổi theo nhưng càng chạy càng xa, bóng người cũng không thấy. Máu nóng trong người hắn dồn hết lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng lộ rõ cơn giận ngập trời. Tên hoàng đệ chết tiệt này dám cướp người trong tay hắn, dám động vào nữ nhân của hắn. Sau khi trở về, xem hắn sẽ phạt đệ ấy như thế nào. Rảnh rỗi quá phải không. Hắn sẽ cầu xin phụ hoàng chỉ hôn cho hoàng đệ một hoàng phi, thêm hai trắc phi, cùng mấy thê thiếp cho đệ ấy bận rộn cả ngày, khỏi bày trò điên khùng phiền nhiễu người của hắn. Còn nữ tử kia nữa, lần này về phải cảnh cáo nàng một phen, không cho phép qua lại với đệ đệ. Nàng có biết giữa nàng và đệ ấy có một bối phận gì không, sao lại có thể vô tư nói cười với nhau như thế. Quanh thân thái tử lúc này là vị chua nồng nặc, nội tâm hắn không biết tự bao giờ đã mặc định Vân Ngọc chính là của mình, không cho phép có người dòm ngó, ngấp nghé.
Chí Viễn cứ thế vụt ngựa phóng đi như bay. Ngay lúc này rất muốn nhìn thấy cái bộ dạng ngông nghênh không sợ trời không sợ đất của Ngũ đệ, để hắn được tự tay lôi cổ, cho đệ ấy một trận đòn thích đáng, để chừa cái thói trăng hoa, nhìn đâu cũng muốn chinh phục, không mở mắt ra mà nhìn xem người đó là của ai. Nhưng mãi cho tới lúc vào tới kinh thành, về qua Ngọc Y Quán, Chí Viễn vẫn không nhìn thấy hai con người kia đâu cả. Rốt cuộc là bọn họ đang ở đâu, bây giờ đang làm gì. Tên Ngũ đệ ham sắc như sói đói kia liệu có làm gì nữ nhân của hắn không. Tâm trạng thái tử lúc này như thiêu như đốt, quên mất việc quan trọng là phải vào hoàng cung bẩm báo tin vui cho phụ hoàng, mà quay ngựa ra khỏi thành đi tìm người nào đó đã lặng lẽ bước vào tim hắn tự bao giờ hắn cũng không biết nữa.
*****Chú thích:
(1)Sách "xuân cung đồ" là sách hình hồi xưa vẽ và viết diễn giải về các kiểu khi nam và nữ hoan ái. Nam nhân đọc để lấy thêm kinh nghiệm. Nữ tử trước khi lấy chồng cũng sẽ được cho xem để biết cách làm thế nào cùng với nam nhân quan hệ trong đêm động phòng hoa chúc.