Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 4 : Trấn nam vương gia

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Phủ đệ của Trấn Nam Vương tại kinh thành



Nam tử anh tuấn tiêu sái ngồi trên chiếc ghế tựa uy nghi nơi thư phòng. Hắn có đôi mày rậm, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Chiếc mũi cao thẳng trông cương nghị nhưng đâu ai biết ẩn chứa bên trong là một tâm hồn cao ngạo đầy dã tâm. Hắn đưa ngón tay nhịp nhịp lơ đễnh, chờ một trong số những tên tay sai đắc lực báo cáo nhiệm vụ



- Bẩm Vương Gia, đã sắp xếp ổn thỏa cho Trà Ngân cô nương rồi. Vì nàng ta không có tài cán gì cả nên chỉ có thể đưa vào làm cung nữ giặt đồ thôi. Việc tiếp theo xin ngài giao phó.



- Tốt, cứ chờ đó đã, thời cơ thích hợp ta sẽ tạo nên một cơ duyên xảo ngộ cho nàng ta với tên tiểu tử hoàng đế kia. Sẽ có nhiều trò hay cho xem. Ha ha ha...



Đứng bên cạnh nam tử diện mạo cao cao tại thượng, xứng xếp vào hàng rồng trong loài người, là tên quân sư tâm phúc của Trấn Nam Vương gia - Hàn Ngạo Thiên. Hắn ta có đôi mắt xếch giảo hoạt như một cáo già, một bụng đầy những dối trá toan tính. Ước mơ của hắn là bay lên cành cao, dưới một người trên vạn người, không lúc nào ngừng suy nghĩ thật nhiều mưu sâu kế hiểm để đưa quân chủ của mình đường hoàng bước lên ngai vàng.
Đứng bên cạnh nam tử diện mạo cao cao tại thượng, xứng xếp vào hàng rồng trong loài người, là tên quân sư tâm phúc của Trấn Nam Vương gia - Hàn Ngạo Thiên. Hắn ta có đôi mắt xếch giảo hoạt như một cáo già, một bụng đầy những dối trá toan tính. Ước mơ của hắn là bay lên cành cao, dưới một người trên vạn người, không lúc nào ngừng suy nghĩ thật nhiều mưu sâu kế hiểm để đưa quân chủ của mình đường hoàng bước lên ngai vàng.



Hắn đưa ra rất nhiều chủ ý, cẩn trọng từng bước chắc chắn tiến gần đến kế hoạch soán ngôi của chủ tử, không cho phép một sai sót nào có thể xảy ra dù là nhỏ nhất. Nhưng nữ tử Trà Ngân này là một biến hóa không thể ngờ đến làm đảo lộn cục diện đã tính toán trước trong lòng hắn. Hắn sao có thể cam tâm để cho Vương Gia đi một nước cờ hiểm hóc như vậy. Và quan trọng là nếu nước cờ này thành công, công trạng của hắn trong đó không quá lớn, liệu hắn có được chủ tử ưu ái ban cho chức Tể tướng hằng ao ước hay không. Không được, hắn phải tác động vào quá trình một chút, ít nhất phải cố gắng biểu hiện cho chủ tử biết được tấm lòng trung thành, tận tụy luôn suy nghĩ thấu đáo cho cục diện. Có như vậy ngài ấy nghĩ về quá trình "không có công lao cũng có khổ lao", sẽ trọng dụng mình trong tương lai. Nghĩ vậy, hắn bắt đầu từ tốn mở lời góp ý kiến:



- Thưa Vương gia, nữ tử kia có chút nhan sắc thật nhưng không phải là khuynh quốc khuynh thành, lại chẳng có chút tài năng gì cả. Ngài chọn một quân cờ vô dụng như vậy liệu có ổn hay không. Thần nghĩ ngài nên tiến hành đúng như ý định ban đầu, tạo ra một thế cục đảo loạn cho tên cẩu hoàng đế chết nơi sa trường có phải tốt hơn không?



- Bổn vương có cảm giác nữ tử này không hề tầm thường một chút nào, có thể nàng ta đang còn giấu diếm một bí mật nào đó của bản thân. Nhưng ta nhận ra trong ánh mắt nàng ta là sự cơ trí hơn người, không hề là một kẻ yếu đuối. Bổn vương tin kế hoạch phát sinh lần này sẽ đẩy nhanh kết quả như ta mong muốn. Vậy nên, cứ theo đó mà làm. Lui hết ra ngoài đi, Bổn vương còn phải dâng tấu lên cho tên tiểu tử hoàng đế nữa.




Quân sư cúi đầu tuân mệnh, dù lòng không chút tình nguyện:



- Vâng, thưa Vương gia!



Trấn Nam vương gia tao nhã cầm lên chiếc bút lông, chấm vào nghiên mực tinh xảo bằng bạch ngọc. Từng nét chữ rồng bay phượng múa, dòng chữ "Trấn Nam Vương" như đâm vào mắt hắn đến nhức nhối. Đâu ai biết hắn căm hận phong hiệu Trấn Nam Vương đến mức nào. Hắn hận tên huynh trưởng tiên đế chết tiệt áp cho hắn cái tên Trấn Nam đầy trêu chọc, lại đẩy hắn về đất phong xa xôi cách kinh thành vạn dặm. Một năm cũng chỉ có vài dịp trọng đại hắn mới được phép hồi kinh.



Trấn Nam... Trấn Nam ư? Hắn phải trấn giữ cho nước Nam của cha con nhà kia nhàn nhã tận hưởng hết sung sướng trên đời này à. Hắn không phải chó canh giữ nhà cho ai, cũng không phải kẻ cấp thấp cho người nào muốn đạp lên hay sai khiến được đâu. Lần này, hắn quyết phải giành lại vị trí xứng đáng thuộc về hắn. Chỉ có người tài cao mưu trí như hắn mới thích hợp với ngai vàng quý báu ấy. Vấn đề kế thừa ngôi vị, hắn lúc nào cũng oán trách ông Trời vì đã không cho hắn một số mệnh tốt, được chui ra từ trong bụng một mẫu thân có địa vị cao quý. Nếu không, tên hoàng huynh yếu đuối vô năng ấy làm gì có cơ hội giữ lấy vương quyền chứ. Nhưng Trời không ban cho thì hắn tự tạo. Tên hắn là Ngạo Thiên, nên hắn không ngại đấu với ông Trời. Cái gì mình muốn phải mạnh mẽ đoạt lấy, vậy mới thú vị và thỏa mãn chứ.



Hắn gấp lại tấu chương, khóe miệng nhếch nhẹ, trong đầu là dày đặc hình ảnh hắn mặc chiếc long bào thật oai phong lẫm liệt, phất tay bảo miễn lễ đối với đám quần thần đang phủ phục trên đất dập đầu khấu kiến rất mực quy thuận. Hắn đâu biết quân cờ mình sắp xếp thực chất không dễ dàng khống chế như hắn tưởng. Cô gái mang tư tưởng của thế kỷ từ tương lai, nào có yếu mềm nhu nhược mặc cho ai muốn nắn thẳng, bẻ cong lúc nào tùy ý đâu. Và điều quan trọng, hắn không ngờ định mệnh cho hắn gặp gỡ trước, chỉ vì một ý niệm sai lầm mà về sau hối hận không còn kịp. Mà trên đời này làm có thuốc chữa hối hận đâu. Một bước sai lầm là cả đời đau khổ.