Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 50 : Đã có quyết định
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Cô gái nhỏ ngủ thật sâu, mãi đến tận sáng mới tỉnh dậy. Vừa nghiêng đầu lại thấy có gì đó không thích hợp cho lắm, là một nam tử đang gục đầu trước giường, sườn mặt nghiêng tinh mỹ mà khiến cô sợ chết khiếp. Cô lấy tay che miệng, làm một hành động vô thức để nén lại tiếng hét muốn bật ra khỏi cuống họng, tim đập liên hồi, thầm đọc kinh cầu nguyện trong lòng: “Nam mô A Di Đà Phật, xin giúp cho con, người này đã đuổi đến tận nơi rồi, nhưng mà con không muốn chết đâu ạ!”. Rồi Vân Ngọc rón rén bước thật khẽ, thật nhẹ nhàng xuống giường, vừa mới hé mở cửa phòng, đã nghe thanh âm băng lãnh rõ ràng là đang giận dữ, cất lên:
- Muốn chạy nữa sao? Có can đảm chạy, ta nhất định đánh gãy chân nàng. Có muốn thử cảm giác một chút hay không?
Lời này rõ ràng là hăm dọa, khuôn mặt hắn nghiêm túc thế kia cũng nhất định là không nói đùa. Vân Ngọc thầm mắng tổ tông mười tám đời nhà hắn: “Cớ gì mình chỉ là một dân nữ bé nhỏ mà hắn phải bỏ công truy tìm, nhất định không buông tha. Không biết Ngũ hoàng tử có biết hắn đã đến chưa. Phải tìm cách đưa tin cho Ngũ hoàng tử mới được”. Nhưng trước mặt hắn cô chỉ có thể như con cún nhỏ xun xoe lấy lòng, mong hắn bớt cơn thịnh nộ
- À không, là dân nữ muốn đi làm vệ sinh cá nhân một chút thôi ạ
- Rồi sau đó thế nào?
- Sau đó… à, sau đó thì ăn sáng thôi ạ. Bữa sáng là quan trọng, không nên bỏ bữa đâu. Ngài cũng vậy, nên gọi đồ ăn sáng đi thôi!
- Ăn sáng xong thì làm gì nữa?
- Dạ, làm gì là sao thưa Thái tử. Ngài bận trăm công ngàn việc, nên sớm về xử lý chính sự với cha của ngài. Còn dân nữ với cha phải đi cứu chữa cho mấy bệnh nhân đang ốm nặng. Vâng, nói mới nhớ, hôm nay dân nữ có nhiều việc lắm, xin cáo từ ngài trước nhé.
- Cũng lanh mồm lanh miệng quá nhỉ? Tưởng ta không biết suy nghĩ của nàng sao. Nàng muốn rời đi là để tìm Ngũ hoàng đệ của ta làm chỗ dựa hả. Đừng mơ tưởng! Ta gác lại bao nhiêu là việc, tìm cho được nàng trở về, vậy mà mới mấy câu đã đi tìm nam nhân khác. Rõ ràng là không để ta vào mắt mà. Đối xử tốt với nàng, nàng lại không đón nhận. Vậy thì chớ có trách ta không khách khí.
- Ngài… ngài muốn làm gì. Dân nữ biết lỗi rồi. Mong ngài bỏ qua. Dân nữ không dám nữa đâu!
- Không nhọc huynh phải quan tâm, hừ!
- Ta cũng chỉ muốn tốt cho đệ. Chuyện ta nói, đệ đã thông suốt chưa?
- Đã nghĩ, cũng đã có quyết định.
- Tốt tốt, nam nhân phải là như thế, nâng lên được thì phải bỏ xuống được.
Ngũ hoàng tử càng nghe hoàng huynh của mình nói lại càng thấy chói tai, gì mà “nâng lên được thì phải bỏ xuống được”, thầm nghĩ: “vậy sao bản thân huynh lại cứ cố chấp nắm lấy, quyết không buông Vân Ngọc ra. Huynh còn mong chờ đệ ngoan ngoãn nghe theo lời huynh nữa sao. Nghĩ cũng đừng có nghĩ. Đệ chỉ quan tâm đến quyết định của Vân Ngọc thôi. Nếu nàng không cam tâm theo huynh, dù có đối địch với huynh, đệ cũng không sợ”. Rồi hắn cứ thế im lặng ăn, bản thân tính toán quan sát thêm, sau đó sẽ lựa lúc hỏi nàng ấy một chút. Nếu cần thiết, hắn sẽ vào cung năn nỉ phụ hoàng ban hôn cho mình với nàng, chờ tang kỳ mẫu hậu qua đi sẽ cử hành hôn lễ, đi trước hoàng huynh một bước. Dẫu sao với thân phận người kế vị, thái tử ca cũng sẽ không thể nào nạp một người có thân phận địa vị không đủ cao làm thái tử phi. Hắn dường như quên mất, nếu tính toán về gia thế thì bất kể là vị hoàng tử nào, Vân Ngọc cũng sẽ không với tới nổi, và cũng sẽ không được đế vương ân chuẩn thông qua.
Bốn người, bao gồm cha con Vân Ngọc, Thái tử, Ngũ Hoàng tử ăn uống xong, liền nhanh chóng quay về kinh thành. Chí Quân muốn cùng cha con Vân Ngọc ngồi chung cỗ xe ngựa để hỏi xem nàng có nguyện ý đi theo huynh ấy không, nhưng Chí Viễn lại ghét cảnh nữ nhân của mình thân thiện gần gũi với nam nhân khác ngoài mình, đã kéo Vân Ngọc cùng ngồi lên Hãn huyết bảo mã, nhường cỗ xe ngựa lại cho Ngũ đệ và lão đại phu. Chí Quân nhìn vẻ mặt vui vẻ đắc ý của hoàng huynh, chỉ ước gì mình võ công cao cường sẽ lập tức dần cho huynh ấy một trận ra trò. Xem ra bây giờ muốn có đáp án sớm cũng không thể được rồi. Tạm thời cứ về trước, có sự chuẩn bị một chút sẽ đưa ra quyết định. Vương vị về tay ai cũng thế, chẳng chút nào liên quan với hắn, mà điều hắn khát khao chỉ có một, là nàng mà thôi. Hiện tại, hắn chỉ có lựa chọn duy nhất là giúp đỡ Tứ hoàng huynh, chờ cho Thái tử ca thất thế sẽ kéo Vân Ngọc trở về. Dẫu sao cuộc chiến của họ đã định sẵn là không tránh khỏi rồi, hắn cảm thấy mình cũng chẳng phải là kẻ vô lương tâm, phản bội lại tình cảm huynh đệ, tất cả đều do số phận, do ý trời, không phải vì hắn có tư tâm ích kỷ, Ngũ hoàng tử tự trấn an bản thân như thế.
*** Chú thích:
(3)- Nam sủng: chỉ quan hệ đồng tính nam, là người tình được bao dưỡng ở bên ngoài của giới quý tộc thời xưa
(4)- Hoàng liên: là tên một loại thuốc có vị cực kỳ đắng.