Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 58 : Chọn lựa người tài

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Hoàng đế vừa về đến hoàng cung, đã lập tức phái đội tình báo có năng lực, lập tức đi tra cho rõ nguyên nhân. Trong mắt Thừa Vĩ bắt đầu khởi động sát khí, khiến Trà Ngân cũng lấy làm kinh hãi chẳng dám hé răng nửa lời. Trong ngự thư phòng bây giờ im ắng, không có lấy một tiếng động. Sau một lúc trầm tư, cảm thấy không khí hiện tại có phần không đúng cho lắm, Thừa Vĩ mới quay sang nhìn cô gái nhỏ, bắt gặp nàng đang đứng một bên chau mày liễu có phần lo âu, liền cố gắng ổn định tinh thần, bình tĩnh cùng nàng suy nghĩ kỹ chuyện này thêm một chút. Thực ra phân tích của vị đại thúc trong quán kia cũng có phần đúng, theo lẽ thường thì bá tánh ở nước họ dù có khổ cực đến đâu cũng không nên có hành động lớn mật, đi xâm phạm cuộc sống của người dân nước khác. Trong chuyện này tất có điều gì đó bất thường, nhưng hắn cũng chưa thể nghĩ ra nguyên nhân là gì cả.



Thừa Vĩ sai tên tiểu thái giám mang cho Trà Ngân một chiếc ghế, cho phép nàng ngồi xuống bên cạnh long án nói chuyện cùng mình. Từ lúc bỏ qua những kiêng dè trước mặt đế vương, Trà Ngân cũng dễ dàng tiếp nhận những đặc ân của hắn. Giờ đây, cô gái nhỏ tự nhiên ngồi xuống ghế, hỏi nam nhân trước mặt một chút:



- Ngài định sẽ giải quyết chuyện này thế nào nếu thực tế đúng như lời của vị đại thúc kia?



- Làm hại con dân Đại Nam, ta nhất định bắt chúng trả giá đắt. Chúng ta có lý do chính đáng, nếu như hoàng đế Yên Trường Quốc có ý bao che chính là coi rẻ vương triều ta, ta không ngại cùng bọn họ gặp nhau ở chiến trường.



- Ta thấy ngài không nên vội vàng dùng vũ lực. Chiến tranh nổ ra chẳng có lợi cho phía nào cả. Hơn nữa vấn đề còn chưa đâu vào đâu, không chừng chỉ là một đám ô hợp do quá khổ sở mà làm càn. Không thể kết luận do hoàng đế nước họ dung túng mà ảnh hưởng giao hảo hai nước. Cứ đợi người đưa tin trở về, cần thiết thì viết một lá thư thông báo cho hoàng đế Yên Trường Quốc nắm tình hình và xử lý nội bộ. "Dĩ hòa vi quý" vẫn là hơn thưa hoàng thượng



Nghe Trà Ngân nói chí lý chí tình, cũng là lo nghĩ cho bình an của trăm họ trước tiên, Thừa Vĩ cũng gật đầu đồng ý. Một kẻ trước nay cuồng sát như ma là hắn mà bây giờ có thể kìm hãm cơn giận bộc phát, không sử dụng vũ lực ngay như thế, ít nhiều cũng đã thay đổi. Tất cả là nhờ mỗi ngày ở bên nàng, nghe nàng nói nhiều về cách đối nhân xử thế, tâm tính của hắn như bắt đầu được gọt giũa những góc cạnh sắc nhọn, trở nên mềm mại hơn, ấm áp hơn một chút. Nàng rất biết cách trấn an người khác, chỉ vài ba câu nói thôi đã khiến hắn bớt lo lắng, bình tâm tĩnh trí suy nghĩ nhẹ nhàng. Rồi nhớ đến việc nàng đi cùng hắn gần cả ngày cũng đã mệt mỏi, hắn khuyên nàng trở về Hoàng Liên cung nghỉ ngơi. Nàng nghe lời, khom người hành lễ đại khái rồi để lại một bóng lưng, từ tốn bước dần ra cửa ngự thư phòng. Người còn chưa ra khỏi đã cảm nhận lưng mình ấm nóng, một vòng tay hữu lực mà dịu dàng ôm mình từ phía sau. Trà Ngân đương nhiên biết đó là ai, cũng có chút lúng túng ngại ngùng, nhưng rồi nhớ đến thân phận của hắn, ngày lo bao nhiêu là việc quốc gia đại sự, chắc chắn là mệt mỏi lắm nên cũng cần dựa vào ai đó để tìm chút thư thái cho bản thân. Trà Ngân vì vậy mà không nỡ gỡ tay ra, cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng im không động đậy.



Thừa Vĩ thấy nàng không phản kháng dù trong trạng thái tỉnh táo như bây giờ, lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua, vui vẻ vô cùng. Phiền muộn sau chuyến đi thị sát cũng nhạt dần đi, chỉ còn sót lại là trái tim hân hoan, dường như nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn, dường như nàng đối với hắn cũng có chút tình cảm, đúng không? Vì tiếc nuối hạnh phúc giản đơn là ôm nàng vào lòng như lúc này, hắn cứ đứng đó ôm thật lâu, cho đến khi Trà Ngân cảm thấy mãi như vậy là không thích hợp, mới lên tiếng:



- Ngài mệt mỏi lắm sao, vẫn còn lo nghĩ nhiều à. Nếu vậy thì càng phải nghỉ ngơi sớm. Ngài về tẩm cung ngủ đi!



- Ôm nàng thế này ta không còn mệt nữa. Cũng đã rất lâu rồi, từ khi mẫu hậu ra đi, đến bây giờ ta mới có lại cảm giác yên tâm, dễ chịu như thế này. Thật may vì nàng đã xuất hiện. Thật may vì ta vẫn chưa bỏ lỡ nàng.



- Cuộc đời chưa biết trước ngày mai thế nào. "Hôm nay có rượu hôm nay say", lo lắng nhiều mà làm gì, cứ suy nghĩ mọi thứ nhẹ nhàng, bản thân thoải mái là được rồi. Thôi, ta cũng nên về nghỉ ngơi đây!



Hoàng đế nghe rồi cũng đành miễn cưỡng buông tay, lòng dâng lên cảm giác luyến tiếc. Ở bên nàng thật tuyệt, hắn nhất định càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, để nàng tự nguyện giao ra cả trái tim và thể xác, trọn vẹn thuộc về hắn. Có như vậy, bất cứ lúc nào muốn, hắn cũng có thể tùy ý ôm ấp, thương yêu nàng và nhận về những ngọt ngào do nàng đem lại.
Tâm trạng Thừa Vĩ bây giờ có phần vui sướng pha chút ảo não. Vui vì nàng quan tâm chăm sóc dù chỉ là đĩa thức ăn giản đơn thế này. Ảo não vì nàng vẫn còn chưa thể xem mình là ý trung nhân của nàng. Mà thôi, vẫn còn thời gian để hắn cố gắng, ít ra nàng đã chịu tiếp nhận tâm ý của hắn rồi đó thôi. Với khoảng cách mà hai người đang có, nàng đứng yên thì hắn càng phải tích cực và chủ động tiến về phía nàng, và hắn tin tưởng mọi nỗ lực đều sẽ được hồi báo xứng đáng.



Rất nhanh, hoàng đế đã ăn xong đĩa trứng ốp la với một ít cơm trắng. Trà Ngân khuyên hắn về tẩm cung nghỉ sớm, mai còn có việc quan trọng phải bàn bạc với đầy đủ quan viên. Hắn gật đầu, sai Thường Phúc sắp xếp mọi thứ ngăn nắp lại, còn hắn đưa nàng về Hoàng Liên cung trước rồi mới trở về tẩm cung của mình. Sau một ngày mệt nhoài căng thẳng, bỗng được mỹ nhân trong lòng cho nếm chút ngọt ngào, Thừa Vĩ tâm bình khí hòa trở lại, ngủ một giấc thật sâu không mộng mị. Sớm mai tỉnh dậy vươn vai, thấy sức sống tràn trề.



************



Buổi tảo triều, bá quan hai bên đứng nghiêm cẩn nghe đế vương chất vấn vì sao Thiên Sơn rối loạn, lại không có vị quan nào trình báo lên. Sau khi hạ lệnh cách chức tri phủ Thiên Sơn, Hàn Thừa Vĩ đưa vấn đề cho mọi người cùng thảo luận. Tất cả đều quy kết nguyên nhân là Yên Trường Quốc sinh sự,



mắng chửi họ máu chó ngập đầu, đòi đánh trận để lấy lại thể diện nước nhà, không cho phép kẻ nào khi dễ nước Đại Nam. Chỉ có một mình Mạc thừa tướng giữ im lặng như không có liên quan gì đến mình. Mọi người đều đoán chừng thừa tướng vẫn còn đau lòng chuyện mất con, chỉ có Hoàng đế biết, lão ta còn ôm hận trong lòng, sao có thể tự nguyện cống hiến gì cho xã tắc. Cái đinh này sớm muộn gì hắn cũng giải quyết, tạm thời cứ mặc kệ hắn đi. Thế là Thừa Vĩ quay sang phía các quan viên đang hô hào "phải đánh", giọng hào sảng nói:



- Rất tốt, vậy ai trong các ái khanh tình nguyện ra tiền tuyến trong trường hợp chiến tranh nổ ra, đứng sang một bên cho trẫm biết. Chờ xem tình hình cụ thể thế nào trẫm sẽ sắp xếp sau.



Đến lúc này bầu không khí sôi sục bỗng an tĩnh trở lại. Bá quan văn võ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hề có ý bước ra góp sức cho nước nhà. Chỉ có một vị phó tướng tuổi đời còn trẻ tên Trịnh Tử Kiên đứng ra, đó là nhân tài đang được Thừa Vĩ nhận định và ra sức bồi dưỡng để nhanh chóng thay thế những tên võ tướng gần hết thời nhưng luôn bày ra dáng vẻ "Bảo đao chưa cùn", ỷ vào công trạng từ thời tiên đế mà có phần kiêu căng khó kiểm soát. Nếu không phải tạm thời chưa có người đủ năng lực cùng kinh nghiệm đủ để tướng sĩ tin phục thì hoàng đế đã sớm cho đám bọn họ cáo lão hồi hương cả rồi.



Nhìn cái đám lão tướng già nua, Thừa Vĩ chỉ thấy thêm phiền. Vừa nãy còn to mồm bảo "đánh đi" giờ lại chỉ im lặng, chắc là sợ ra trận lại chẳng còn được hưởng vinh hoa phú quý một thời gian dài. Sung sướng trong thanh bình đã quen rồi làm sao chịu quay lại cực khổ nữa đâu. Hắn càng nghĩ, càng lạnh tâm với một đám thần tử ích kỷ tư lợi của mình. Thôi như vậy cũng tốt, hắn sẽ có lý do chính đáng đưa Trịnh Phó tướng lên làm chủ tướng, còn ai dám dị nghị nửa lời. Hắn vừa định mở miệng hạ chỉ, đã trông thấy một tiểu thái giám vào nội điện bẩm báo:



- Muôn tâu hoàng thượng, có Trấn Nam vương gia cầu kiến



- Hoàng thúc đã trở lại rồi sao. Mau truyền!