Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 61 : Giải dược ở đâu?

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Cơn bồn chồn của đế vương mỗi lúc một dâng cao. Tim Hàn Thừa Vĩ run lên một cách khó hiểu, khiến hắn cũng không còn giữ được vẻ bình lặng cùng sự kiên nhẫn. Hắn đứng dậy bước ra khỏi Ngự thư phòng, cứ đi mang theo phần tâm trí thấp thỏm. Mà lúc này Trà Ngân đã rơi vào mê loạn, bàn tay bắt đầu chu du từ mặt xuống cổ nam nhân. Tên thị vệ thấy nữ nhân bên dưới thân mình dường như đã động tình thì tâm hồ hởi vô cùng, bắt đầu cuộc chơi hoan ái đầy mỹ vị của mình.



Nhưng khi cái miệng tên thị vệ vừa định hạ xuống, cơ thể hắn đang dần áp lên người Trà Ngân thì nàng bỗng dưng hắt hơi, nước mũi văng hết vào mặt hắn. Hắn phải buông ra lau vội vết bẩn trên mặt rồi chồm người tới chuẩn bị tiếp tục chuyện tốt còn đang dang dở, lại nhíu mày buồn bực vì nàng ta vẫn còn tiếp tục hắt hơi mấy cái liền, nước mắt nước mũi cũng chảy ra trông khó coi chết đi được, liền gầm nhẹ:



- Ngươi bị gì vậy hả?



Hạ thân của hắn lúc này đang gào thét nhức nhối muốn được xông ra, đành bỏ đi ánh mắt dán vào gương mặt còn đang đẫm nước của nữ tử, muốn mặc kệ nàng ta bị gì, cứ lo cho mình sướng thân trước đã, lại nghe nàng hét to



- Ngươi cút ra cho ta, ta bị dị ứng phấn hoa.



- Dị ứng gì gì của ngươi, ta mặc kệ. Biết điều thì ngoan ngoãn cùng ta, ta cho ngươi sướng như được lên mây. Nếu không thì đừng trách ta dùng vũ lực với nữ nhân chân yếu tay mềm.



- Ngươi biến đi, biến đi! Hoàng thượng ơi!



- Ha ha, nữ nhân nào cũng mộng tưởng là người của hoàng đế cả. Ngươi bây giờ đang mơ cho thỏa lòng đúng không. Vậy được, ta sẽ là hoàng thượng trong mắt của ngươi.




- Ngươi nói tỉnh lại sẽ phát tác mị dược đúng không?



- Vâng!



- Nếu vậy kê cho trẫm một liều thuốc mê dược tính tốt nhưng không được gây hại cho sức khỏe của nàng, nhanh chóng mang tới đây.



- Lão thần tuân mệnh.



Bên này Thừa Vĩ tận lực canh giữ người con gái trong lòng mình. Bên kia lão thái y cấp tốc viết ra các vị thảo dược, sai người nấu và mang đến cho đế vương. Thừa Vĩ bưng chén thuốc lên thổi cho nguội xong lại không biết làm cách nào đút cho nàng uống vì nàng vẫn còn bất tỉnh. Trăn trở một hồi, hắn cầm chén thuốc lên hớp một ngụm to, bắt đầu dẫn thuốc từ miệng hắn sang miệng nàng. Hết ngụm này tới ngụm khác cho đến khi hết sạch chén thuốc. Ở ngụm cuối cùng, hắn thực sự luyến tiếc chiếc môi xinh của nàng, cứ thế giữ nguyên hành động luồn lách khuấy đảo trong khoang miệng. Thuốc rất đắng, nhưng dư vị lúc này hắn nếm được lại vô cùng thơm ngọt như mật đường. Khao khát được hòa quyện giằng co cùng lý trí, nhưng lập trường đã rõ ràng ngay từ thời khắc hắn dừng lại không tiến thêm một bước hoàn thành màn "phu thê chi thực" kia, thì đã biết mình chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân tỉnh táo, để không tạo ra nuối tiếc về sau. Vì vậy, Thừa Vĩ kết thúc nụ hôn nồng, kéo chiếc chăn đắp thật cẩn thận cho cô gái nhỏ, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, ngắm nghía gương mặt sáng trong, thánh thiện, dịu ngoan của nàng mãi không thôi.



* Chú thích



(*) Một canh giờ tương đương 2 tiếng đồng hồ