Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 63 : Lời tuyên chiến
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Hai nữ tử bị dụng hình đủ mười bạt tai, thị vệ mới buông ra chờ chỉ thị tiếp theo từ hoàng đế. Hai nàng ta nằm rũ rượi trên đất, đau đớn thấu tận trong lòng. Hàn Thừa Vĩ lúc này mới quay đầu nhìn lại, hỏi kỹ lần nữa:
- Đã nhớ ra có người nào xuất hiện ở đây cùng với các ngươi không. Hay chính các ngươi là hung thủ bày ra trò mị dược. Trẫm cho một trong hai ngươi một cơ hội tự cứu lấy mình đấy!
Trân tài nhân từ lúc cơn đau lan tỏa, đầu vẫn còn ong ong, tự thấy mình vô cùng oan ức, bị người khác kéo đến gần Dạ Nguyệt cung rồi lãnh đủ một kiếp nạn này. Giờ lại nghe ra hoàng đế nói đến mị dược thì lại càng điên cuồng hơn. Hóa ra hoàng đế chẳng phải bệnh lạ khó nói gì, mà ngài ấy tức giận vì có kẻ gan to bằng trời, dám dùng mị dược ám hại ngài ấy. Phải biết là trong hoàng cung này, mị dược là một loại vật cấm, không nổi giận làm sao được. Mà bản thân nàng không có liên quan gì đến chuyện này, sao có thể im lặng nhận lấy phán quyết của bậc đế vương như thế. Chẳng cần biết chuyện này là âm mưu của ai, nàng cũng phải đẩy hết trách nhiệm lên đầu thị nữ Quỳnh Mai kia mới được. Nghĩ kỹ vậy rồi, Trân tài nhân ôm khuôn mặt sưng phồng gắng gượng nói:
- Bẩm hoàng thượng, nhất định là ả ta làm. Thần thiếp đang thưởng hoa ở Ngự hoa viên. Tự dưng ả đến rồi bảo thần thiếp đi. Chính ả cũng dẫn thần thiếp đi hướng bên này. Thần thiếp hoàn toàn vô tội ạ. Xin hoàng thượng điều tra cho kỹ, trả lại sự trong sạch cho thần thiếp.
Hoàng đế nhìn đôi mắt Trân tài nhân ánh lên vẻ cương trực, không nhìn ra có điểm lừa dối mới cẩn thận lia mắt qua chỗ Quỳnh Mai. Nàng ta lúc này chật vật vô cùng nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, luôn miệng nói bản thân không hề liên quan. Chứng cứ còn chưa đủ thuyết phục, thế nhưng chỉ cần nhớ ra ả ta là thị nữ bên cạnh Lan Quý Phi, là một cỗ chán ghét lại sục sôi trong lòng Thừa Vĩ. Dù chuyện này có liên quan hay không, hắn vẫn muốn một chiêu “giết gà dọa khỉ”, cảnh cáo toàn bộ đám nữ nhân, nhất là Lan Quý phi, nên biết an phận. Nếu còn giở trò nữa thì lưỡi đao vô tình, hắn không ngần ngại dùng máu thanh tẩy sạch sẽ hậu cung. Thế là, hắn lập tức hạ lệnh:
- Mang ả thị nữ này tạm thời nhốt vào ngục. Nếu sớm mai có thể khai ra thêm kẻ nào tình nghi thì mạng sống sẽ được giữ. Bằng không thể, lôi ra xử trảm! Coi như ả xui xẻo tự bước chân vào tử lộ đi. Còn Trân tài nhân dẫn trở về, cấm túc cho đến khi nào có ý chỉ của trẫm mới được cho ra ngoài.
- Xin hoàng thượng khai ân. Xin hoàng thượng tha mạng. Xin hoàng thượng tha mạng…
Quỳnh Mai bây giờ nào còn quan tâm cơn đau trên mặt làm gì nữa, tìm cách giữ mạng mới là quan trọng. Nàng ta hét thật to đến lạc cả giọng, lại bị thị vệ bịt kín miệng để không gây ồn ào, làm phiền nhiễu đế vương đang bạo phát lửa giận.
Còn Trân tài nhân cũng coi như là nhặt lại được cái mạng nhỏ của mình. Cấm túc thì có sao, miễn không phải chết là được. Nàng vì vậy dập đầu côm cốp, miệng không ngừng: "Đội ơn hoàng thượng khai ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!", sau đó bị thị vệ áp giải về tẩm cung của mình, bắt đầu đợt cấm túc không biết đến bao giờ mới được trả tự do.
- Mau truyền!
- Vâng.
Tên thị vệ trong đoàn đi sứ bước vào, vẻ mặt thê lương, phủ phục trước mặt thiên tử, lập tức nói hết những gì đã xảy ra khi đến gần biên giới Yên Trường Quốc:
- Muôn tâu hoàng thượng, đoàn sứ thần của chúng nô tài chỉ còn một đoạn không xa nữa là đến được địa phận của Yên Trường Quốc. Nhưng khi chúng nô tài đang đi qua một cánh rừng nhỏ đã bị một đám người lạ mặt xông ra. Bọn chúng tàn độc, chặt đầu hết từng người trong đoàn của chúng nô tài. Nô tài là người may mắn sống sót, liền quay về trình báo với hoàng thượng.
- Ngươi có đoán ra bọn chúng là ai không?
- Dạ bẩm, trước lúc sứ thần đại nhân bị một tên trong số đó dùng sát chiêu chém bay đầu, hắn ta đã nói đây chính là lời tuyên chiến của tên cẩu hoàng đế Yên Trường Quốc. Sau đó, khi chuyện này còn chưa truyền về Đại Nam ta, chúng sẽ đi trước một bước dẫn quân vào tấn công hòng đoạt lấy lãnh thổ nước ta. Xin hoàng thượng đưa ra sách lược ạ!
- Giỏi cho bọn chúng, dám đưa ra lời tuyên chiến bằng phương thức khinh người như vậy. Chúng xem Đại Nam ta đều là cỏ dại dưới chân, muốn dẫm đạp thì dẫm đạp sao? Được rồi, lên tinh thần sẵn sàng cho trận chiến đi thôi. Thường Phúc! Triệu tập bá quan văn võ từ hàng ngũ phẩm trở lên tới Ngự thư phòng có việc quan trọng cần bàn luận. Truyền gọi Trấn Nam vương gia và Trịnh phó tướng đến luôn cho trẫm. À, còn nữa, không cần phải gọi Mạc Trường Thâm đến đâu, lão ta có đến cũng không giúp ích được gì cả!
- Tuân lệnh hoàng thượng
Thường Phúc nhanh chân dìu tên thị vệ kia đến Ngự thư phòng chờ đến khi triệu tập các quan viên, còn phần mình đi lo liệu mọi chuyện đế vương căn dặn. Để lại một mình nam nhân quyền uy bậc nhất Đại Nam vùi đầu trong muôn vàn suy tính về thế trận đối đầu sắp sửa xảy ra.