Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ
Chương 68 : Chết vẫn chưa yên
Ngày đăng: 09:33 18/04/20
Thời điểm tận mắt nhìn toàn quân bị Tứ hoàng tử bắt về Yên Trường Quốc, Hàn Ngạo Thiên tự mình ngụy tạo chứng cứ bị hạ sát trọng thương, nên đã có thể yên tâm quay trở lại báo tin cho hoàng đế. Hắn rất cẩn thận, đã giả vờ thì cũng làm cho đến nơi đến chốn, lê lết tấm thân thương tích của mình đến nhà một thường dân, giơ ra tấm kim bài thân phận Trấn Nam Vương gia, nhờ họ đưa về kinh thành.
Rất nhanh, thường dân đó đã tìm được một cỗ xe ngựa cũng khá tốt, khởi hành đưa vị quý nhân này khẩn cấp lên đường truyền hung tin về an nguy của đất nước về cho thánh thượng. Chí nam nhân sôi sục, căm hận bọn người Yên Trường Quốc bao nhiêu thì lại càng tăng tốc độ ngựa bấy nhiêu. Vậy cho nên khoảng cách từ khu vực biên giới của Đại Nam và Yên Trường Quốc đến kinh thành tầm bốn ngày đường đã rút ngắn chỉ còn lại khoảng ba ngày. Vừa vào tới cổng thành, chỉ huy đội lính gác biết tin đội quân ra trận bị thất bại, Trấn Nam vương gia thì đang bị trọng thương, liền cấp tốc phái người hộ tống vương gia vào hoàng cung diện thánh, còn bản thân trực tiếp trình báo lên cấp trên để hoàng đế sớm có đối sách giải quyết tình hình này.
Ngay từ lúc quân đội Đại Nam khởi hành lên đường, Thừa Vĩ lúc nào cũng trong trạng thái tập trung cao độ, không ngừng nghe ngóng tin tức từ thám tử do hắn sai phái theo chân đoàn quân ra trận. Hắn dù không nắm chắc phần thắng hoàn toàn nhưng nếu làm đúng theo kế hoạch thì thực lực hai phía tương đối cân bằng, có gì phải sợ bọn người càn rỡ kia. Thế mà bỗng dưng xảy ra bất ngờ ngoài dự tính. Ban đầu, đội quân do vương gia làm chủ tướng đi đúng lịch trình đã vẽ ra từ trước, rồi không biết vì sao khi đến đoạn đường có nhánh rẽ thì lại chia ra làm hai hướng. Thám tử quyết định đi theo nửa đội quân của Trịnh Tử Kiên để tìm hiểu xem rốt cuộc nguyên nhân thay đổi kia là do đâu, thì chứng kiến một màn ghê rợn, phó tướng chết đứng trong dáng vẻ ai oán, toàn bộ quân lính kẻ chết vì bị ngựa giầy xéo, người vong mạng vì đá tảng làm vỡ đầu, nơi đó trở thành bãi tha ma ngổn ngang điêu tàn. Thám tử vội vàng về tâu lại cùng hoàng đế.
Thừa Vĩ nhận được tin xấu về phó tướng không bao lâu thì lại nghe có người đưa Trấn Nam Vương gia về kinh với một thân thương tích khá nặng, đội quân thất bại nặng nề. Hắn lúc này cả tâm trí rối bời, làm sao kiểm soát được cơn giận nổi lên hừng hực như ngọn lửa, đưa tay hất văng tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, khiến cho đám nô tài ai nấy đều rét run, cố co rụt lại, giảm hẳn cảm giác tồn tại trước mặt đế vương. Ngay lúc này, thị vệ chạy đến bẩm báo Trấn Nam vương gia yết kiến, Thừa Vĩ lập tức bảo người đưa vương gia vào, mang một chiếc ghế to dành cho vị hoàng thúc này.
Trước mặt đế vương, Ngạo Thiên ôm ngực, dáng vẻ xanh xao suy yếu với gương mặt ảo não, từ trong chất giọng đã lộ ra sự áy náy và tự trách:
- Hoàng thượng! Thần bất tài vô năng, đã phụ sự phó thác của người. Đội quân theo thần đến biên giới toàn bộ đã bị bắt, không thể phối hợp cùng phó tướng Trịnh Tử Kiên tạo ra thế gọng kìm để tiêu diệt quân địch. Kính xin hoàng thượng nhanh chóng phái đội quân khác kịp thời lên đường, tránh cho Phó tướng đợi lâu lại phát sinh thêm bất trắc.
- Thế gọng kìm gì? Còn nữa, hoàng thúc có điều không biết, Trịnh Tử Kiên đã chết rồi.
Cô xuất hiện, nụ cười mát lành như gió xuân, làm dịu cảm giác nóng nảy, khó chịu đang dâng đầy trong lòng ngôi cửu ngũ. Thừa Vĩ chờ cho Trà Ngân ngồi xuống ghế mới bắt đầu dẫn vào vấn đề, hắn tin chắc nàng cũng đã biết sơ lược tình hình quân ta, chưa kịp đối đầu trực chiến đã thất bại thảm hại. Hiện thời hắn tỉ mỉ kể lại nguyên nhân sâu xa bên trong, cũng nêu ra một vài quan điểm về việc ứng chiến khi bọn người Yên Trường Quốc kéo quân đến. Cô gái nhỏ chỉ ngồi nghe thật chăm chú, không vội vàng nhận định điều gì. Khi Thừa Vĩ nói xong, cô cũng chỉ ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Trong tất cả những phân tích của đế vương, Trà Ngân đặc biệt chú ý về năng lực thủy chiến của Yên Trường Quốc. Thường thì ai có thế mạnh gì, nhất định sẽ chọn khía cạnh đó làm vũ khí công kích. Mà nếu bọn họ thực sự chọn thế tiến công này, quân Đại Nam không có nhiều kinh nghiệm, lại mới vừa đại bại, sẽ không thể nào chống đỡ nổi, nguy cơ quốc gia suy vong là rất cao, phải làm sao mới được đây?
Thừa Vĩ thấy Trà Ngân từ đầu đến cuối vẫn cứ đăm chiêu ánh mắt dán vào vị trí sông Hoàng Giang trong tấm bản đồ trải ra trên bàn, hắn biết chắc chắn nàng cũng như hắn, đều có dự cảm không lành là giặc ngoại xâm sẽ tiến đánh theo đường thủy. Thế mạnh của bọn họ là sáng chế ra được những chiếc tàu chiến lớn, một khi giao tranh, thuyền nhỏ của Đại Nam làm sao có thể sánh kịp. Mà lần đối địch này, chỉ có thể thắng lợi mới kìm hãm được sự ngông cuồng của đối phương. Nếu không, nước mất nhà tan, Đại Nam thực sự bị xóa sổ. Hắn càng nghĩ, tâm trạng càng nặng nề, u ám.
Nghiền ngẫm mãi một lúc, Trà Ngân bỗng nảy sinh ý tưởng mới quay sang hỏi Thừa Vĩ:
- Hoàng thượng có thể nào tìm về cho ta một lực lượng giỏi tài bơi lặn và một ngư dân có hiểu biết sâu về thủy triều của sông Hoàng Giang không?
- Tất nhiên có thể, rốt cuộc là nàng có ý tưởng gì?
- Còn chưa biết nữa, đợi người đến ta sẽ hỏi thêm một chút, không biết chừng cách này có thể thử.