Xuyên Thời Không, Là Bạn Hay Đối Thủ

Chương 74 : Ứng chiến

Ngày đăng: 09:33 18/04/20


Trước đó, trong ngày thái tử Phương Chí Viễn cùng Thẩm tướng quân xuất chinh đến nước Đại Nam, Ngũ hoàng tử Phương Chí Quân liền sai ám vệ đi tìm Vân Ngọc, dẫn nàng đến nơi khác, giải thoát khỏi sự kìm kẹp của thái tử ca. Trong lòng hắn vô cùng hy vọng, cũng mong chờ lắm khoảnh khắc được nhìn thấy bóng dáng thân thương của tiểu cô nương mình ngày đêm nhung nhớ, vậy mà đổi lại là tin tức khiến hắn rất thất vọng.



Ám vệ trình báo đã tận lực dò hỏi, nhưng không hề phát hiện tung tích Vân Ngọc. Vậy rốt cuộc là nàng đang ở đâu? Càng sốt ruột, Chí Quân cũng lao vào cuộc tìm kiếm, vậy mà vẫn cứ là “bóng chim tăm cá”. Tâm trạng buồn bực thì chớ, lần nào vừa hồi phủ để chờ được nghe tin tốt lành từ bọn nô tài mang về, hắn đều trải qua một trận bực dọc vì bị Thẩm Thiên Mi làm phiền.



Đời thuở nào nữ tử lại “mặt trơ trán bóng” suốt ngày chủ động tìm đến nam nhân, thật là đáng ghét. Chỉ là tạm thời hắn còn chưa thể tỏ rõ thái độ, đành dùng nàng ta làm bức bình phong che chắn sự quan sát của phụ hoàng. Vậy nên hắn phải ra vẻ xởi lởi giả tạo, rồi bảo nàng ta về nghỉ ngơi. Thiên Mi thấy nam nhân quan tâm cho sức khỏe của mình thì cảm thấy như được nếm mật, vui vẻ trở về, miệng cong cong nụ hàm tiếu rực rỡ, trông vô cùng xinh đẹp.



Chí Quân lần tìm nhiều ngày trong hụt hẫng, suy đoán một khả năng khác, là tự bản thân Vân Ngọc đã đào thoát được rồi. Nếu đúng là như vậy, thì thật đáng đời thái tử ca. Nàng đã không thích huynh ấy một chút nào mà cứ miễn cưỡng giam cầm thể xác lẫn tinh thần của người khác. Nghĩ có quyền thế thì “cưỡng từ đoạt lý”, ép buộc nàng thuận theo được sao. Vân Ngọc mà hắn tâm tâm niệm niệm yêu thương, đâu dễ dàng bị khuất phục như vậy. Đúng thế, nàng đã từng trốn đi một lần, hiện tại hắn cũng tin chắc là nàng đã nhìn thấy cơ hội tốt, nên liền rời khỏi nơi này. Giờ cứ để ám vệ mở rộng phạm vi tìm kiếm, không lâu nữa sẽ có kết quả khiến hắn hài lòng cho mà xem. Suy nghĩ như vậy, tâm trạng của Chí Quân dần cân bằng trở lại.



Những ngày này, Chí Quân mượn cớ đi thị sát các địa phương lân cận để được miễn vào triều, nên đâu hay biết đội quân viễn chinh của Yên Trường Quốc có hai cánh quân đều bị thất bại nặng nề, phải rút lui cố thủ thành Yên Châu. Lúc này, hoàng đế Yên Trường Quốc đã nhận được tin của thái tử truyền về, lập tức phái đội binh mã mau chóng đến tiếp viện. Người nhận mệnh lần này đáng lẽ là Chí Quân, nhưng hiện tại hắn vắng mặt, liền để cho Tứ hoàng tử Phương Chí Thanh đi thay.



Đội binh mã tiếp viện, lực lượng cũng khá đông đảo. Nếu là mang quân đi đánh xứ người, phần thắng còn chưa biết ra sao, nhưng đây là phòng thủ, bảo vệ thành trì không rơi vào tay giặc, thì hoàn toàn không có vấn đề gì khó khăn cả. Đế vương thường ngày luôn dè dặt đối với Tứ hoàng tử, song lần này lại nghĩ, trước mặt ba quân tướng sĩ, nhi tử này sẽ không dám giở chiêu trò nào đâu. Ông chẳng ngờ được, bản thân đã coi thường cái đầu chứa đầy mưu ma chước quỷ của Chí Thanh rồi. Giao binh lực cho hắn tạm giữ, chẳng khác nào “giao trứng cho ác” cả.



Khi Chí Viễn ngày ngóng đêm mong đội quân đến tương trợ, Tứ hoàng tử vẫn cứ đủng đỉnh như không. Ngoài mặt thì tỏ ra rất sốt sắng, phân tích với phó tướng đi theo, rằng bản thân lo lắng nước Đại Nam lại bày thêm trò yếm trá, như trận thua ở sông Hoàng Giang vừa qua. Hắn dùng những lý lẽ vô cùng thuyết phục để mở nhiều cuộc nghị sự, có lý do chính đáng làm chậm nhịp binh sĩ, kéo dài thời gian hành trình. Còn riêng mình thì bí mật sai khiến lực lượng mà bản thân đã chuẩn bị từ lâu cho mục đích mưu quyền, đi nghe ngóng tình hình của tên thái tử đáng ghét.



Lúc Phương Chí Thanh nhận được hồi báo của kẻ dưới trướng - đường chủ phái Thanh Long, về việc thái tử đã lần lượt bị đoạt mất cả hai thành trì Yên Châu và Ưu Đàm, tình hình có vẻ như rơi vào thế hạ phong, hắn cũng không lấy làm buồn phiền khi nước nhà nguy khốn. Hắn biết chỉ cần đến kịp, thế trận tám phần sẽ có thể đảo ngược. Chỉ là hắn muốn thái tử thảm hại thêm chút nữa, sau sẽ tung tin rộng rãi về việc trữ quân bất tài vô dụng, hòng làm giảm thiện cảm của muôn dân đối với Chí Viễn, cũng sẽ dần tác động đến quyết định truyền ngôi của phụ hoàng. Vậy nên Chí Thanh sai một binh sĩ, thực chất là tay trong được xếp vào quân đội, giả vờ đi thám thính trở về, báo tin nước Đại Nam người đông thế mạnh, cực kỳ thiện chiến, thái tử thua trận giờ còn chưa xác định đang đóng quân nơi nào. Và như vậy, hắn tỏ ra cẩn trọng trong khâu phân bố binh lực là điều cần thiết, phó tướng đi theo chẳng mảy may nghi ngờ.
- Cả ngày mỏi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi chút. Lát còn ăn uống cho lại sức. Nàng gầy quá rồi đấy.



- Buông ra, người ta còn chưa nói xong. Huynh muốn về nghỉ thì đi trước đi.



- Không! Nàng phải đi với ta.



Vân Ngọc bị phá bĩnh cuộc trò chuyện, tâm tính trẻ con liền muốn chống đối đến cùng. Cô cứ giãy giụa để thoát ra, còn Chí Viễn thì không mềm lòng, bế Vân Ngọc theo kiểu công chúa, rời khỏi phòng nghị sự. Hình ảnh một nam nhân uy dũng vô song, đang bế một lão già hom hem, nâng niu như ôm ấp thê tử của mình, nhìn sao cũng thấy vừa buồn cười, vừa dị hợm. Trà Ngân nhìn một màn này, bỗng dưng lòng dấy lên suy nghĩ: “Quan hệ của hai người bọn họ tiến triển đến mức nào? Vì sao tên con trai kia lại có cử chỉ quá mức thân thiết với Vân Ngọc như thế?”



Trong lúc Trà Ngân còn đang nghĩ về chuyện của Vân Ngọc, Thừa Vĩ cũng kéo cô về một căn phòng khác, cho cô nghỉ dưỡng sức sau chuyến viễn chinh mỏi mệt này. Rồi sẽ rất nhanh thôi, hắn và nàng cũng đến lúc về lại Đại Nam thân thuộc, và bằng hữu của nàng cũng sẽ không có cơ hội dính chặt như keo với nàng, chiếm mất không gian ấm áp của hắn và nàng nữa.



Tin tức liên minh giữa Đại Nam và Yên Trường Quốc tiêu diệt gọn gàng đội quân Sở Minh quốc, được bí mật truyền đến cho Phương Chí Thanh. Hắn còn biết thêm, sau đó hai bên lại gặp mặt mà chưa thấy có dấu hiệu tiếp tục trận chiến, điều này mới là điểm trọng yếu khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Kế hoạch thành hay bại là nhờ một bước mâu thuẫn giữa hai nước, nếu kết thúc sớm như vậy, bước tiếp theo phải làm thế nào đây?



Như đã định liệu ban đầu, dòng nước này Chí Thanh hắn phải khuấy cho đục. Nhưng hắn muốn biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, hai bên đang đấu đá đến trời long đất lở, lại nhanh chóng thỏa hiệp, đồng ý hòa hảo với nhau. Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt là gì, sẽ có cách phá tan liên minh vừa hình thành này. Nghĩ thế, Chí Thanh liền lệnh cho thủ hạ phái Thanh Long đi làm nhiệm vụ cần thiết mà hắn giao phó.